Tôi tìm Tạ Nguyễn!
Tìm Tạ Nguyễn!
Tạ Nguyễn!
Đậu má!
Tạ Nguyễn rốt cuộc có tài đức gì, có thể khiến Bạc Tấn đích thân tới tìm cậu ta như vậy?!
Tất cả học sinh trong lớp mười một đều quay đầu nhìn về phía Tạ Nguyễn, ánh mắt nóng bỏng đến mức suýt chút nữa đã đốt thủng một lỗ trên người cậu.
Bởi vì ánh mắt của bọn họ quá rõ ràng, hơn nữa Tạ Nguyễn lại đang đứng nên Bạc Tấn nhanh chóng xác định được vị trí của cậu, vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Hắn đến quá đột ngột, cách xuất hiện lại cực kỳ gây sốc,Tạ Nguyễn còn có chút không phản ứng kịp. Sau ba giây trì trệ, cậu tránh khỏi Lê Minh Lượng rồi bước ra ngoài cửa lớp dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
Sau khi Tạ Nguyễn đi ra ngoài, cả lớp lập tức xôn xao bàn tán.
“Vãi nồi vãi nồi vãi nồi, tình hình như thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra giữa Tạ Nguyễn và Bạc Tấn vậy?!”
“Đậu má! Tui đang nằm mơ có phải không? Bạc thần tới tìm Tạ Nguyễn?! A a a a!”
“Đệch, hết Thẩm Hành Vân đến Bạc Tấn, Tạ Nguyễn xin hãy viết sách đi! Tui đặt trước mười cuốn!!!”
“Má ơi, làm thế nào mà hai người đó lại đi cùng nhau? Tui chưa bao giờ thấy họ có tương gì tác với nhau luôn á. Đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết ư?!”
“Tui đây lông trắng không nổi trên nước xanh, chỉ phục Tạ Nguyễn!!”
(Trong bài thơ Vịnh ngỗng – Lạc Tân Vương
Dịch nghĩa:
⁎
Cạp cạp cạp,
Cổ cong hướng lên trời mà hát.
Lông trắng nổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775280/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.