Sau bữa sáng, Tạ Nguyễn và Bạc Tấn cùng nhau trở lại lớp học.
Bởi vì chuyện vừa rồi, cậu một mực lạnh lùng phớt lờ Bạc Tấn, nhưng tên Bạc Tấn này xấu xa mặt dày, không hề cảm thấy gượng gạo chút nào, vẫn một mình tạo ra cảnh tượng trò chuyện vui vẻ như thường, khiến Tạ Nguyễn càng thêm buồn bực.
“Cậu giữ lại chút sức lực leo cầu thang đi.”
Cậu nói vậy là có lý do.
Không giống như các trường khác, sắp xếp phòng học theo thứ tự tên các lớp, để mang đến cho những học sinh xuất sắc nhất một môi trường học tập tốt đẹp, Triệu Tài Minh đã cố tình cho lớp thực nghiệm lên tầng năm, nói văn vẻ là để cho thanh tịnh.
Kết quả là những học sinh xuất sắc nhất phải leo vô số bậc thang mỗi ngày, thật sự khổ không nói hết, họ lên diễn đàn chửi Triệu Tài Minh bất cứ khi nào có cơ hội.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tạ Nguyễn đột nhiên tốt lên rất nhiều, cậu nhìn Bạc Tấn, cười có chút xấu xa: “Ngày nào cũng phải leo lên tầng năm mệt mỏi quá nhỉ, tôi thì không như vậy, lớp tôi ở tầng ba thôi.”
Đôi mắt cậu hơi cong, khóe môi nhếch lên, tự đắc đến mức gần như vểnh hết cả đuôi.
Bạc Tấn có phần bị sự đáng yêu này chọc trúng, cười nhẹ nói: “Có gì mà mệt.”
“Đừng có mạnh miệng,” Tạ Nguyễn chỉ nghĩ y đang cố chấp chống đỡ, không có ý tốt lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, “Tôi đã xem hết rồi, người của lớp thực nghiệm các cậu ngày nào cũng đăng bài lên diễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775281/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.