Nhà ăn của trường cấp ba Thế Gia rất nổi tiếng trong thành phố, không chỉ phục vụ ba bữa một ngày mà còn cung cấp đồ ăn nhẹ vào đêm khuya sau tiết tự học buổi tối. Càng hiếm hơn là hương vị ngon nên sau khi tốt nghiệp rất nhiều học sinh không nhớ thầy cô, bạn học mà chỉ nhớ nhà ăn.
Tạ Nguyễn suy đoán cũng không sai, có lẽ là do tan học sớm, lúc này cũng không có việc gì làm nên rất nhiều người tụ tập ở nhà ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện, nhìn thấy ngoài người chỉ có người, có thể so sánh ngang với lúc cao điểm.
Hai người vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tôn Hạo Tường đứng ở phía sau, cậu ta cao lớn cường tráng đứng lên như một tòa tháp sắt, không cần phải đi tìm nữa.
"Ê, mau tới đây." Tôn Hạo Tường huýt sáo với hai người họ với vẻ mặt ái muội.
Hạ Minh Kiệt ngồi đó, gõ đũa lên bàn, cổ vũ: "Hai người sao chậm thế? Chậc, trăng cao gió mát, cô nam quả nam..."
Phan Vũ tuy không nói gì nhưng chữ hai chữ "buôn chuyện" gần như đã viết thẳng lên mặt.
Bạc Tấn ngồi xuống, cầm một nắm đậu phộng luộc nghe vậy, cười nói: "Tao không nói ra được, bây hỏi Tạ Nguyễn đi."
“Ôi chao,” Tôn Hạo Tường như phát hiện ra thế giới mới nào đó, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tạ Nguyễn và Bạc Tấn, cười xấu xa: “Gia đình gia giáo dữ dị sao, Bạc thần?"
“Gia giáo gì bây?” Hạ Minh Kiệt xem chuyện không chê chuyện lớn, cố ý nói: “Anh Bạc, hai người thành người một nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775288/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.