Tuy rằng bắt được người nào đều phải kêu người đó bằng ba rất xấu hổ, nhưng Hạ Minh Kiệt tự vỗ ngực xưng nam tử hán, lời nói ra như chém đinh chặt sắt. Chính mình tự cược, có chết cũng phải làm.
Nếu không tin này truyền ra ngoài thì anh Hạ còn mặt mũi nào trên giang hồ!
Hạ Minh Kiệt hắng giọng, kìm nén hơi nóng trên mặt, hít một hơi thật sâu, gọi Phan Vũ: “Ba!”
Cậu ta đã xây dựng phòng tuyến tâm lý, cũng đã nghẹn trong lòng một lúc lâu, dẫn đến khi mở miệng giọng lớn vô cùng, ngoại trừ Phan Vũ và Tôn Hạo Tường đã có chuẩn bị những người khác đều bị giật mình, sau khi phản ứng lại lập tức cười lớn.
"Ha ha ha ha, Hạ Minh Kiệt, mày bị bệnh à, hahahaha."
"Lão Hạ, từ khi nào mày có sở thích nhận ba khắp nơi vậy?"
"Hạ Minh Kiệt, trong phòng học nhiều người như vậy, mày gọi ai?"
Kêu cũng đã kêu, còn ngại cái mẹ gì?
m thanh này giống như bật một công tắc trong cơ thể Hạ Minh Kiệt, khiến cậu ta hoàn toàn thả lỏng bản thân. Chống tay lên bàn đứng dậy, lớn tiếng nói với vẻ khinh thường thiên hạ: “Mọi người ở đây đều là ba tao!”
Cậu ta không muốn gọi từng người một, như vậy sẽ quá lãng phí, còn tăng thêm sự xấu hổ khi gặp con gái, vì vậy cậu ta hắng giọng và gọi lại: "Ba!"
Sau khi lớp im lặng một lúc, học sinh lớp một bắt đầu cười điên. Tiếng reo hò và huýt sáo không ngừng nghỉ, gần như đánh sập trần nhà.
Hạ Minh Kiệt rất tự hào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775290/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.