Tạ Nguyễn nhịn xúc động muốn đấm hắn một cái, sắc mặt âm trầm nói:"Không kiếm chuyện là chết liền phải không?"
“Kiếm chuyện gì chứ?" Bạc Tấn lưu manh mà không biết, mặt không đỏ tim không đập nói, “Tôi ăn ngay nói thật mà."
Tạ Nguyễn: "..."
Mẹ nó ăn ngay nói thật cái con khỉ! Không thể trêu vào thì không thể trốn sao!
Tạ Nguyễn chậm rãi thở hắt ra, đi vòng qua hắn muốn rời đi.
Bạc Tấn để cho cậu đi mới là chuyện lạ.
Tạ Nguyễn bước bên phải bước một bước, hắn cũng bước bên phải. Tạ Nguyễn đi về bên trái, hắn cũng bám sát theo, khiến cho dù Tạ Nguyễn có thay đổi bao nhiêu phương hướng, Bạc Tấn vẫn luôn chắn ở phía trước cậu.
Hai người giống như một người yêu đang giận dỗi nhau, tôi đi cậu chặn, cậu chặn tôi đi, thu hút không ít ánh mắt bàn tán.
Không biết đứa nào, làm như chưa xem náo nhiệt đủ còn huýt sáo một cái.
Bạc Tấn mặt dày, không thèm quan tâm, thậm chí còn cười. Tạ Nguyễn thì không như vậy, dừng lại trừng mắt nhìn Bạc Tấn: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Không làm gì hết,” Bạc Tấn cười khúc khích, vươn tay câu lấy vai cậu, “Chỉ muốn hẹn cậu đi ăn thôi.”
“Tôi không đi,” Tạ Nguyễn không suy nghĩ mà từ chối, “Tôi đã hẹn với bạn rồi.”
Bạc Tấn hỏi: “Tống Tinh Hà?”
Tạ Nguyễn kinh ngạc ngẩng đầu lại: “Cái này cậu cũng biết.”
“Đoán,” Bạc Tấn tiến lên một bước, sóng vai cùng cậu, “Để cậu ta đi cùng chúng ta.”
Dừng một chút, không cho Tạ Nguyễn cơ hội từ chối nữa, tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775293/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.