Có lẽ cọ cọ học thần có tác dụng, mấy môn tiếp theo, trừ Tiếng Anh ra, Tạ Nguyễn đều làm không tồi.
Mặc dù vẫn còn nhiều câu hỏi chưa biết trả lời thế nào nhưng về cơ bản cậu đã giải được hết những câu hỏi cần giải.
Trong buổi tự học tối hôm đó, Bạc Tấn đã giúp cậu ôn lại các bài thi trước đó và chấm điểm đại khái. Hắn cũng ghi lại những điểm yếu của cậu trong từng môn học và chuẩn bị cho mục tiêu huấn luyện trong tương lai.
Nhưng mà Tạ Nguyễn đã không còn tập trung vào việc này nữa, cậu ngơ ngác nhìn Bạc Tấn không chút do dự ghi lại toàn bộ đề thi của từng môn.
Dù biết trước là hắn có trí nhớ tốt nhưng không ngờ lại tốt đến thế!
Đây là học thần sao, khủng bố quá trời rồi?
Chẳng trách dù là kỳ thi toàn trường hay là toàn thành phố, hắn đều có thể lấy hạng nhất, gặp được đối thủ như vậy người khác còn có thể làm gì nữa?
Hạ Minh Kiệt và những người khác đã quen với việc này từ lâu, nhìn thấy Tạ Nguyễn đang nhìn chằm chằm vào Bạc Tấn với vẻ mặt nghi ngờ, lập tức cười: "Này có là gì đâu, tôi nói cho cậu biết, lần trước mới là đáng sợ nhất."
Hạ Minh Kiệt quay người đẩy Phan Vũ: "Lão Phan, mày còn nhớ không? Lúc đó mày làm mất phiếu điểm kiểm tra hàng tháng của lớp mình."
Làm sao có thể quên được? Phan Vũ gật đầu, trên mặt không khỏi lộ ra chút thất bại.
Cậu ta vẫn luôn lấy Bạc Tấn làm mục tiêu, mong muốn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775298/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.