Trong nhà vệ sinh giáo viên trên tầng năm, Bạc Tấn một tay kẹp điếu thuốc, đứng cạnh bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Sau khi khiến Thẩm Hành Vân tức chết, hắn lại không có cảm giác vui vẻ gì cả.
Những người như Thẩm Hành Vân không xứng đáng để hắn đặt vào trong mắt.
Giẫm đạp lên sự chân thành của người như một thú vui để rồi sau đó hối hận, khóc kêu gào muốn đền bù, hắn ta xứng sao?
Bạc Tấn cụp mắt hút một điếu thuốc, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Đúng vậy, dù sao đó cũng là đứa trẻ một tay đôi vợ chồng kia nuôi lớn.
Không phải người một nhà thì không bước vô cùng một cửa, có thể làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Điều hắn quan tâm là——
Bạc Tấn vứt tàn thuốc vào thùng rác. Tại sao Tạ Nguyễn lại có đãi ngộ khác biệt giữa hắn và Thẩm Hành Vân?
Khi thích Thẩm Hành Vân thì oanh oanh liệt liệt, theo đuổi đến mức cả trường đều biết, nóng lòng muốn tuyên bố chủ quyền của mình với mọi người. Mà đến hắn thì, một chút động tĩnh cũng không có.
Dựa vào cái gì?
Bạc Tấn tự soi mình trước gương và cảm thấy khuôn mặt của mình khá ấn tượng, mang ra ngoài ít nhất cũng chiếm được 30% tỷ lệ quay đầu.
Vậy tại sao Tạ Nguyễn vẫn giấu hắn, không chịu theo đuổi?
Xấu hổ? Ngại ngùng?
Câu hỏi này quá phức tạp và chạm vào điểm mù kiến thức của hắn.
Bạc Thần, người lần đầu tiên động lòng trong mười chín năm cuộc đời và vô cùng muốn đưa mối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775307/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.