Bạc Tấn dựa vào lan can ban công, nhìn nghiêng cửa sổ của những căn hộ đối diện với tòa nhà, cười khúc khích hỏi Tạ Nguyễn: "Làm sao vậy, có việc tìm tôi?"
Đã gần mười giờ tối, cả thành phố yên tĩnh, không còn không còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày.
Tiểu khu Bạc Tấn sống có môi trường rất tốt, có vườn hoa ở tầng dưới. Phía dưới có cặp nam nữ trẻ tuổi tay trong tay đi dạo, tiếng cười nhẹ nhàng bay xa trong gió chiều.
Bạc Tấn mở loa ngoài của điện thoại, mở chai nước khoáng uống một ngụm: "Sao không nói gì hết vậy?"
Tạ Nguyễn vẫn còn có chút ngơ ra, li.ếm li.ếm đôi môi khô khốc, hỏi: "Sao cậu biết tôi muốn gửi tin nhắn cho cậu?"
"Cậu nghĩ thế nào?" Bạc Tấn hỏi, dừng lại một chút cười, "Tất nhiên là vì tôi luôn chú ý đến cậu."
Câu nói "Luôn chú ý đến cậu" giống như một cánh cửa xả lũ, khiến những cảm xúc bị kìm nén của Tạ Nguyễn ngay lập tức tìm được lối thoát. Mọi bất bình, chán nản dâng trào, dữ dội đến mức cậu khó có thể kiềm chế được bản thân.
Con người là vậy, khi một mình, họ có thể chịu đựng dù khó khăn đến mấy.
Nhưng một khi nhận được một chút quan tâm, những cảm xúc tiêu cực đó sẽ không thể kìm nén được nữa.
Tạ Nguyễn hít sâu một hơi, không muốn mất bình tĩnh trước mặt Bạc Tấn. Cậu dùng sức xoa xoa mặt, tùy tiện tìm cớ: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có thường xuyên đi chơi với đám Tôn Hạo Tường không?"
Cậu cho rằng mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775312/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.