Bạc Tấn cũng không ở lại lâu.
Mùa đông ở phía nam là một cuộc tấn công thần kỳ. Nhiệt độ nhìn có vẻ không thấp nhưng thực chất lại lạnh thấu xương.
Tạ Nguyễn vội vàng đi xuống, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra một phần cổ và xương quai xanh trắng nõn, nhìn là thấy lạnh.
Tạ Nguyễn xách theo cái cà mên đi theo phía sau hắn: "Tôi tiễn cậu về."
"Sao," Bạc Tấn trong mắt tràn ngập ý cười nói, "Không nỡ xa tôi?"
Hắn nắm lấy tay cậu đút vào túi áo hoodie của mình, dẫn người đi về phía trước: "Được rồi, vậy cậu về nhà với tôi."
Lúc này trời đã sáng, trước tiểu khu không có người đi bộ, cây xoài hai bên đường bị gió lay động nhẹ, phát ra tiếng xào xạc. Bạc Tấn nắm chặt tay Tạ Nguyễn, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên.
Thích Tạ Nguyễn từ khi nào?
Bản thân hắn cũng không biết.
Lúc đầu hắn chỉ thấy cậu ngu ngốc tự bảo vệ bản thân chơi vui, nên không khỏi muốn trêu chọc cậu.
Kết quả là trêu đến mức không buông được.
"Ai không nỡ rời xa cậu?" Tạ Nguyễn cũng không tức giận.
Nhưng cũng không hề vùng vẫy, tựa như Bạc Tấn có đưa đi đâu cậu cũng sẽ không phản kháng.
"Ừ, là tôi không đành lòng rời xa cậu." Bạc Tấn thấy bộ dạng biệt nữu của cậu liền cảm thấy ngứa ngáy, cử động đầu ngón tay, cuối cùng cũng nhịn xuống. Dù sao thì tương lai sẽ còn rất nhiều thời gian bây giờ không nên vội, nếu chậm trễ sẽ khiến người đóng băng thì không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775313/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.