Học lâu như vậy, mặc dù điểm tiếng Anh của Tạ Nguyễn vẫn ở mức gần đạt tiêu chuẩn, nhưng vì chấp nhận lời đề nghị của Bạc Tấn nên mỗi tối khi về kí túc xá, cậu đều nghe tin tức tiếng Anh hoặc xem phim, nên khả năng ngôn ngữ của cậu đã tiến bộ.
Làm bài tập không còn quá chú trọng vào ngữ pháp, đôi khi chỉ cần dựa vào cảm giác là có thể chọn ra đáp án chính xác.
Sau khi có kết quả của bài kiểm tra này, lần đầu tiên cậu đạt được trên chín mươi điểm.
Nhìn số chín mươi tám màu đỏ tươi trên tờ giấy kiểm tra, thiếu chút nữa Tạ Nguyễn tưởng rằng giáo viên phát lộn. Sau khi xác nhận lại nhiều lần mới tin rằng đây thật sự là điểm của mình.
Tạ Nguyễn lập tức quên mất cảm giác suy sụp và tức giận khi không đọc được chữ clo, và lắc lắc tờ giấy trong tay một cách đầy tự hào. Cái gì kêu tích lũy đầy đủ? Cái gì kêu tích lũy tháng ngày? Cũng chỉ có vậy!
Tạ Nguyễn ngay lập tức quên đi sự khó chịu và bực bội khi trước đây không hiểu bài điền chỗ trống, đắc ý giơ giơ tờ giấy thi trên tay. Cái gì gọi là "tích lũy kiến thức"? Cái gì gọi là "ngày qua ngày"? Chính là đây!
Đạt điểm chuẩn thôi mà, có gì khó đâu chứ?
Cậu cố kìm nén biểu cảm trên khuôn mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Cậu kiềm chế cảm xúc trên khuôn mặt, cố gắng để mình trông càng bình tĩnh và nhẹ nhàng càng tốt. Đừng vừa đạt được chút thành tích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775320/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.