Môn đầu tiên là Ngữ văn, sau khi nhận đề thi Tạ Nguyễn không có cảm giác gì đặc biệt. Cậu không giỏi các môn ngôn ngữ, điểm Ngữ văn và tiếng Anh đều không nổi bật, nhưng cũng không kéo chân sau, là kiểu học sinh phát triển toàn diện mà giáo viên rất thích.
Đến khi thi Toán và tổ hợp Khoa học tự nhiên, ưu thế của cậu mới phát huy.
Đặc biệt là đề năm nay khó hơn nhiều so với những năm trước, càng cho Tạ Nguyễn không gian phát huy.
Hai môn này cậu thi rất thoải mái, mắt luôn sáng long lanh, ra khỏi phòng thi vẫn còn phấn khích. Đến mức khi thi môn tiếng Anh cậu đau đầu nhất, trạng thái hoàn toàn lên cao, lần đầu tiên làm bài dễ dàng như vậy.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn thấy cậu, Bạc Tấn đã biết cậu thi tốt.
Nên như vậy.
Bạc Tấn mỉm cười, đưa tay ra với Tạ Nguyễn đang chạy tới.
Hai năm qua Tạ Nguyễn đã nỗ lực bao nhiêu hắn đều nhìn thấy hết. Có công mài sắt có ngày nên kim, kết quả hôm nay đều là sự đền đáp cho những nỗ lực trong quá khứ.
"Bạc Tấn!"
Tạ Nguyễn không hề che giấu sự vui mừng trong lòng. Cái gì mà hàm súc nội liễm đều cút hết đi, cậu thi tốt thì cậu phải vui!
"Thi xong rồi, cuối cùng em cũng thi xong rồi!"
Cậu nhảy lên kẹp lấy eo Bạc Tấn, như một quả pháo nhỏ lao vào lòng hắn: "Tối nay chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn."
Ngoài trường thi người đông như kiến, toàn là phụ huynh và thí sinh. Có người khóc rống có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775371/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.