711 điểm, cậu thi được 711 điểm!
Đầu óc Tạ Nguyễn choáng váng, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Thật sự cao đến vậy sao? Hay là cậu mong điểm cao đến phát điên nên tự mình ảo tưởng ra? Tạ Nguyễn theo bản năng muốn nhéo đùi mình một cái, tay vừa đưa lên một nửa đã bị Bạc Tấn ngăn lại.
"Bé cưng, em sờ vào đâu thế?" Bạc Tấn nắm tay cậu trong lòng bàn tay mình, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, trong mắt mang theo ý cười, "Ban ngày ban mặt, không thích hợp lắm đâu."
Hắn hạ giọng rất thấp, gần như thì thầm vào tai Tạ Nguyễn. Hơi thở phả vào vành tai cậu, vừa ngứa vừa tê, lập tức kéo cậu từ trạng thái phiêu dật về với thực tế.
"Em không có..." Tạ Nguyễn theo bản năng muốn mở miệng phản bác, lại bị Bạc Tấn dùng ngón trỏ ấn lên môi.
"Suỵt."
Bạc Tấn mỉm cười, vươn tay véo má cậu, vốn định dùng cách này nhắc nhở cậu không phải đang nằm mơ, nhưng căn bản không nỡ dùng sức, chỉ có thể từ bỏ.
Quả nhiên là bị nắm thóp chết cứng.
Hắn khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi Tạ Nguyễn, nhưng lại rất hưởng thụ. cam tâm tình nguyện.
Nụ hôn của Bạc Tấn dịu dàng và tinh tế, từ vòm họng mẫn cảm đến chiếc răng nanh nhọn hoắt, không có chỗ nào không được chăm sóc chu đáo, khiến Tạ Nguyễn thoải mái đến mức gần như muốn r.ên rỉ, đến khi hắn chịu rút lui thì mới cắn nhẹ môi cậu.
"Là thật, không phải mơ đâu." Nhìn Tạ Nguyễn ngơ ngác, Bạc Tấn cảm thấy trong lòng ngứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775372/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.