Phi Sương nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng “Ôi”
, lập tức ngẩng đầu. Vừa thấy là Liễu Như Mi, lập tức bổ nhào vào lòng Liễu Như Mi, “Nương, nếu không phải Duy Thận ca ca ta không lấy chồng!”
Nàng khóc ràn rụa, gắt gao kéo lấy Liễu Như Mi. Đứa nhỏ này khóc thành như vậy, trái tim Liễu Như Mi lập tức mềm xuống,“Sương nhi, khóc cái gì, nương tới chính là hỏi ngươi có muốn gả hay không, ngươi nếu không thích, ta sẽ không gả”
“Nương —”
Phi Sương khóc càng ngày càng lợi hại,“Ta không lấy chồng, ta không muốn gả, Sương Nhi cũng không biết người kia là ai, Sương Nhi không cần gả……”
“Vậy không lấy chồng ”
Liễu Như Mi dùng bàn tay mập mạp vỗ vai Phi Sương, nhẹ nhàng an ủi. Phi Sương khóc: “Nương, người đang an ủi Sương Nhi phải không? Nữ nhi đã là người của hắn, sao có thể không lấy chồng? Cha sẽ không đồng ý !”
“Cái gì?!”
Liễu Như Mi mở to hai mắt,“Ngươi nói cái gì?”
Phi Sương giả vờ cực kỳ uất ức: “Nương…… hắn…… Mặc Ngọc công tử kia…… Ngày hôm qua cưỡng bức ta! Hắn áp ta trong đống cỏ khô, xé rách xiêm y của ta…… cưỡng bức ta…… Hắn là đăng đồ tử, hắn không bằng cầm thú! Nương…… người nên làm chủ cho Sương Nhi a……”
(A~~~~~ Khốn kiếp!!! Ta chém!!!!!) Liễu Như Mi nghe được tất cả những thứ này, rốt cục đã hiểu vì sao Cố Hà Đông chọn ba ngày sau. Toàn thân thật sự bị đả kích, cái này thật sự tính là tai họa bất ngờ, nữ nhi của mình lại…… A!!! Liễu Như Mi tức điên rồi!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/1672791/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.