Thân ảnh của Tùy Nghị trước mắt trùng với Tuấn Lạc, Phiêu Tuyết mất khống chế kêu lên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nàng đứng lên. Tùy Nghị quay mặt về phía nàng, hỏi: “Nương nương, ngươi cảm thấy ta giống ai?”
Phiêu Tuyết đột nhiên có loại xúc động muốn tiến lên sờ mặt hắn, cuối cũng vẫn nhịn xuống, sau đó máy móc ngồi xuống, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, tiếp tục nghịch bình sứ nhỏ: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện xưa đi”
Tùy Nghị thấy bộ dáng này của nàng, cũng coi như hiểu được người kia trong lòng nàng có ý nghĩa gì, phân lượng nặng bao nhiêu mới có thể như vậy. Nàng không muốn nhắc đến thì hắn cũng không nhắc. “Nương nương sợ là đã liên tưởng ta với Hoàng Thượng đi?”
Tùy Nghị hỏi Phiêu Tuyết. Phiêu Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ nói thẳng ra như vậy, nàng chỉ hận hắn đã tính toán trước, từ sớm đã đóng cửa lại làm nàng không thể nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn. Nàng phủ nhận: “Không có”
“Chúng ta tiếp tục nói chuyện ngày xưa đi”
Phiêu Tuyết không muốn nói tiếp, sợ hắn sẽ nói nhiều, nàng lại tiếp tục trái lương tâm mà bổ sung thêm: “Chuyện xưa thu hút ta hơn là A Li”
Khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của Tùy Nghị lại bật cười, Phiêu Tuyết không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ. Tùy Nghị biết nàng không muốn nhắc đến nữa, vậy thì tiếp tục kể chuyện xưa đi, hắn nói tiếp: “Vì tranh giành Trai Nguyệt cung kia, trong số mấy vị nương nương có một người bị nhốt vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/1672858/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.