“Ý của ngươi là, tiểu hoàng tử kia hiện đang lưu lạc dân gian sao?”
Phiêu Tuyết hỏi Tùy Nghị. Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng đã lớn… Khoan đã? Phiêu Tuyết đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng không phải đang được nghe câu chuyện của Tùy Nghị đấy chứ? Phản ứng chậm chạp … Cấm quân, tiểu hoàng tử, tổng quản thị vệ. Phiêu Tuyết “hô”
một tiếng đứng lên, một tay chống trên bàn, giọng nói hăm dọa: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi chính là tiểu hoàng tử kia có phải hay không? Sở dĩ ngươi nói cho ta biết đều là đang thiết lập ván cờ có phải không?”
Đã đạt tới trình độ như vậy, bị lừa gạt nhiều như vậy, bị xoay vòng nhiều như vậy, Phiêu Tuyết đã không thể dễ dàng tha thứ tất cả được nữa! “Vì sao lại nói cho ta biết những chuyện này? Các ngươi rốt cuộc còn mục đích gì?!”
Phiêu Tuyết giống như con nhím, bắt đầu không phân biệt đen trắng mà mắng chửi người. Ngay sau đó là ánh mắt ngạc nhiên của Tùy Nghị, rồi lại là tuyệt vọng.
Hắn thản nhiên nói: “Nương nương, đây chỉ là một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa của một đứa nhỏ.”
“Nếu ngài cho rằng những lời thần nói là có ý đồ, vậy thần xin cáo lui, tránh ở trong này làm nương nương sinh nghi”
Hắn đứng dậy lập tức muốn dời đi. Phiêu Tuyết hô to một tiếng: “Đứng lại”
Sau đó cầm lấy một cái bình sứ nhỏ trên bàn, chỉ vào nó hỏi: “Đây là ngươi đưa đến phải không?”
“Đúng”
Hắn cũng không phủ nhận. “Mang đi”
Phiêu Tuyết đang nổi nóng, lúc nàng hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/1672860/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.