Nàng chỉ muốn có một đứa bé, nghe thấy Sở Nguyệt Lương nói như vậy liền trực tiếp ngất đi.
Thực tế và ước mơ trong lòng nàng chênh lệch một trời một biển, như một vách đa cao nghìn mét, nàng đã không còn gì, vì sao ngay cả một đứa bé cũng khó có được như vậy? “Điệp Ngữ!”
Trương Mặc đỡ Phiêu Tuyết dậy. “Ấn huyệt nhân trung.”
Sở Nguyệt Lương không có một chút áy náy, nhấc chân muốn đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ta đã nói y thuật của ta không tốt, chẩn đoán thường sai, nếu các ngươi muốn tìm cao thủ thì tìm sư phụ ta đi, tiểu sư đệ cũng được.”
“Bọn họ ở đâu?”
Vẻ mặt Trương Mặc lo lắng, còn tiếp tục thế này Phiêu Tuyết nhất định sẽ gặp chuyện không may. “Ta không biết bọn họ ở đâu nhưng nhất định là ở trong kinh thành này.”
Bạch Ngọc nhảy ra: “Có thể chữa lành mắt bang chủ chúng ta hay không?”
Sở Nguyệt Lương hừ một tiếng với Bạch Ngọc: “Không nói với ngươi.”
Trương Mặc nói với Bạch Ngọc: “Ngươi ra ngoài trước đi, để ta nói vài lời với Sở công tử.”
Bạch Ngọc không cam lòng liếc nhìn Sở Nguyệt Lương rồi mới đi ra ngoài.
Trước khi đi còn tàn bạo sập cửa lại. “Không cứu được bang chủ nhà ta, ta sẽ lột sạch y phục ngươi vất ra đường, hừ.”
Sắc mặt Sở Nguyệt Lương tối sầm, cũng nhẹ nhàng hừ một tiếng. Trương Mặc đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Sở Nguyệt Lương, hắn cúi đầu, dùng loại phong thái chưa từng có để quỳ trước mắt Sở Nguyệt Lương: “Mong Sở công tử nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/300332/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.