Tháng tư trời xuân, vẫn còn mang theo chút se lạnh.
Ngọc Kinh về đêm, gió bấc vẫn sắc bén như xưa, đập vào song cửa sổ phát ra tiếng “ù ù” rít lên từng hồi.
Biệt viện ngoại thành của Đoan Vương phủ đêm ngày đều có người luân phiên canh giữ. Trong toà lầu các hoa lệ bề thế ấy, giờ phút này chỉ có gian viện ở hậu viện là còn ánh nến le lói. Hộ vệ xếp hàng ngay ngắn trước viện môn, dáng như đang bảo vệ vật gì đó vô cùng trọng yếu.
Tư Nam mở mắt, bên ngoài chiếc giường bạt bộ bằng gỗ đàn rộng lớn màu đỏ sẫm, nha hoàn hầu ngủ bên cạnh đã yên giấc. Trong màn lụa thêu kim tuyến mềm mại, không gian riêng tư như cách biệt với bên ngoài. Nàng giơ tay khẽ chạm lên gò má mình — vẫn còn sưng vù.
Trong lòng oán hận dâng trào không cách nào ngăn lại. Dù đã ra tay đánh trả, cơn phẫn uất kia vẫn không thể tiêu tan.
Các nàng nghĩ nàng là ai chứ?
Một nữ nhân ngu xuẩn vì tranh giành nam nhân sao?
Nếu không phải trốn không thoát, nàng đã chẳng ngốc nghếch mà ở lại nơi quỷ quái này.
Bên ngoài giường vang lên tiếng ngáy khe khẽ. Tư Nam nắm chặt bàn tay, lòng ngập đầy bất cam rồi khép mắt lại.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, một trận ồn ào bỗng đánh thức nàng. Ngoài cửa sổ có ánh đèn chập chờn, bóng sáng xuyên qua lớp giấy cửa mỏng hắt vào trong màn, một bóng đen khổng lồ như dị thú in lên màn lụa, khiến người ta vô cớ thấy nghẹt thở.
“Chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-loi-thoat-xuan-sat/2983305/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.