Trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nghiêng đổ, bóng người kéo dài trên mặt đất, tựa như muốn xuyên lên từ trong lòng đất mà ra.
Chu Kỳ khi ấy đang ôm mỹ cơ uống rượu tìm vui, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận ồn ào, cau mày không nhịn được quát: “Chuyện gì nữa đây? Thật là… phá hỏng cả hứng của gia rồi.”
Chưa dứt lời, cửa đã bị một cước đá tung. Tống Thanh Thư lạnh lùng đứng ngoài, ánh mắt âm trầm như băng: “Ra đây.”
Chu Kỳ giật mình, lúng túng bước ra, thấy bên ngoài còn mấy người huynh đệ cùng bị gọi đến, vội co cổ nói: “Vương gia, lần trước số bạc đó bọn ta đã góp chung để thanh toán xong rồi, lần này ngài… ngài đừng lại tính kéo dê vắt sữa nữa chứ?”
Tống Thanh Thư khẽ cong môi, bật ra một tiếng cười lạnh, gương mặt vẫn không lộ cảm xúc. Hắn vỗ nhẹ vai Chu Kỳ, giọng trầm thấp: “Lần này nếu ngươi làm được việc, ta thưởng ngươi vạn lượng bạc trắng.”
Chu Kỳ vừa mừng rỡ chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Thư đã nói tiếp: “Nữ nhân trong phòng ngươi… muội muội nàng ta còn ở Ngọc Kinh thành chứ?”
Chu Kỳ thoạt đầu còn tưởng mình lại lỡ đắc tội với sát tinh này, nhưng nghe đến đó liền gật đầu lia lịa: “Còn, còn ! Còn ở Ngọc Kinh thành…”
Chưa kịp nói hết, Tống Thanh Thư hơi nheo mắt, trầm mặc một lát rồi khàn giọng nói: “Đi. Tìm người đến đây.”
Chu Kỳ luống cuống giải thích: “Chuyện này… để ta về hỏi lại, ta chưa từng hỏi muội muội nàng ta ở chỗ nào.”
Tống Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-loi-thoat-xuan-sat/2983338/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.