Tử Linh ra ngoài chợ mua một ít rau cải. Cuối phố có một đám đông người tụ tập, cô cố chen vào xem có chuyện gì, chỉ thấy một người đàn ông vẩy vẩy cái cây roi dài, phía sau lưng có đến hơn mười người ngồi rúc lại, ai ai cũng đầu tóc rối bời, mặt mày lem luốc, quần áo tả tơi.
Tên cầm roi lượn vài vòng, giọng trầm trầm “Mua đi, chỉ có năm lượng bạc, mua về muốn làm gì thì làm…aizzz, tiểu cô nương, có muốn mua không? Mấy tên này nhìn vậy chứ được việc lắm nha”.
Thì ra là bán người.
Tên cầm roi đứng trước mặt Tử Linh cười nham nhở.
Tử Linh dời lực chú ý vào một người ngồi ở cuối hàng, hắn hơi cúi đầu, mái tóc lòa xòa trước mặt, một bộ dạng vô cùng bình thản “Người kia…ta mua hắn, bao nhiêu?”.
Tên cầm roi nhìn theo hướng ngón tay cô, hắn cười “Hắc hắc, được chứ, năm lượng, hắn là của cô a”.
Tử Linh móc trong túi áo, năm lượng, số tiền cuối cùng của mình, đưa cho tên cầm roi. Hắn đi tới, nắm sợi dây trói hai tay người kia, đưa cho nàng.
Người kia chỉ chập chững bước theo, mái tóc lòa xòa trước mặt, không hề mở miệng.
Tử Linh nhíu mày, cởi dây trói cho hắn, sau đó mặc kệ bàn tay đầy bùn đất của hắn, nắm tay hắn đi về hướng nhà mình.
Vô Hoa nhìn bàn tay trắng nõn bị mình làm bẩn, hắn khẽ mím môi.
Nhà của Tử Linh nằm phía đông của thành, nhà nhỏ đơn sơ, bên trong có một chiếc giường tre, một cái ghế dài, nàng thường nằm ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-may-phai-gap-nang/447006/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.