Trên đời chưa bao giờ có tuyệt đối hoàn toàn, tựa như trước kia Ôn Hân cực kỳ ghét đàn ông đánh phụ nữ, nhưng khi bàn tay Từ Á Uy rơi xuống trên mặt Chu Giai Di, trong lòng cô cũng không xao động nhiều. Thậm chí, còn có chút hưng phấn nho nhỏ.
Không thích bản thân hiện tại lại mang theo chút hả hê khi người khác gặp họa, đưa lưng về phía Tả Dữu rời đi, Ôn Hân đi tới chỗ Noãn Noãn.... loại trường hợp đánh người này, không thích hợp với thiếu nhi.
Chỗ Ôn Hân đứng cách vị trí Lệ Minh Thần ôm Ôn Noãn tối đa là sáu mét, nhưng cô chưa đi được hai bước, thì Từ Á Uy ban nãy còn ra sức cho Chu Giai Di hai bạt tai lại quay người chạy về phía Noãn Noãn.
"Nói! Là đứa con hoang này quyến rũ cô, hay là tên phế vật đang nằm ở kia quyến rũ cô, đi theo ông mày mấy năm rồi mà chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh(**)!”
(**)‘nhớ ăn không nhớ đánh’ nghĩa là chỉ nhớ điều tốt đẹp vui sướng chứ không nhớ được cái đau đớn, khổ sở.
Từ Á Uy đoán chừng là nhìn thấy hai tay Lệ Minh Thần đều đang ôm cô nhóc Ôn Noãn béo ú kia, không ra tay được, nên không lo ngại gì, vì vậy khi cách Lệ Minh Thần ngoài một mét đã nói hết ra những lời bẩn thỉu.
Ôn Hân giận đến nỗi phát run không nhịn nổi nữa, đi qua muốn liều mạng với Từ Á Uy.
Bước chân còn chưa bước ra, Ôn Hân ngay cả chuyện xảy ra như thế nào cũng không nhìn rõ, chỉ nghe được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nghe-loi-vay-moi-xuong-giuong/893693/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.