Không chú ý tới trong phòng khách còn có Ôn Hân, Nghiêm Mỹ vừa vào cửa liền dứt khoát chỉ huy người giúp việc làm như thế nào để sắp xếp đống màu sắc sặc sỡ bà mang về.
"Cái hộp màu hồng là mũ mua cho Tả Dữu, cầm vào phòng của nó, còn chiếc hộp màu đen kia.... Không phải cái đó!" Ôn Hân đứng ở phía sau ghế sofa nhìn Nghiêm Mỹ mạnh mẽ vang dội đi thẳng tới vị trí cách cô rất gần, chỉ vào người giúp việc đang bưng chiếc hộp nói: "Là chiếc màu đen gói giấy mạ vàng…. Cái đó là quần áo mùa hè mua cho con bé, cái kia mới là mua cho Tả Tuấn, sao lại như vậy….”
Vì vừa mới xuống máy bay về nhà, nên trên trán Nghiêm Mỹ rướm ra một lớp mồ hôi mỏng, nhận lấy khăn người làm đưa tới, Nghiêm Mỹ cau mày quở trách người làm không biết làm việc.
"Đa tạ ngài ra ngoài một chuyến còn hao tâm tổn trí mang quà cho tôi."
Ôn Hân bị Nghiêm Mỹ coi thành không khí xem nhẹ đã lâu nghe được âm thanh nên quay đầu lại, Tả Tuấn đã đổi một bộ áo sơ mi quần tây đứng ở trên cầu thang, tay khoác lên tay vịn cầu thang, lấy phong thái bao quát nhìn Nghiêm Mỹ ở phía dưới.... Còn có Ôn Hân.
Ngựa đực chính là ngựa đực, bất luận là mặc màu đen hay là màu trắng, ánh mắt nhìn phụ nữ đều là chữ đó.
Ôn Hân xoay mặt đi, không nhìn anh ta.
"Hiếm khi con ở nhà a!" Đối với người con riêng nửa năm không gặp mấy lần đột nhiên về nhà này, kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nghe-loi-vay-moi-xuong-giuong/893690/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.