Lệ Minh Thần cảm thấy sự kiên nhẫn của mình bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị một đám binh ở cuối đội không nhìn thấy kia giày vò. Một thời gian không trở về doanh bộ, vừa về đến thì phát hiện IQ của ông đây tăng lên không ít, đặc biệt là chỉnh sổ đoàn của anh, quả thật là trực tiếp nhảy lên bốn cấp, từ đai lam chạy thẳng lên tới đai đen.
"Có thời gian rảnh ở đây xem bọn chúng vung tay, còn không bằng theo tôi trở về bắn súng thật, nửa tháng nay ông đây chưa cầm vào súng rồi." Nhớ tới lần trước lúc đội 5 đội 7 bắn bể mấy quả dưa, anh chỉ có thể mang theo một đám rùa con to đầu đi đến quân tư luyện giữa trời đông, trong lòng thiếu tá Lệ buồn bực, e rằng chỉ có ánh trăng mới hiểu nổi lòng anh.
"Có phải binh vương không được cầm súng đều bày ra bộ dạng khó chịu này không."
Lệ Minh Thần đang lườm tiểu binh đo huyết áp trước mặt, một giọng nói bất ngờ từ sau lưng chen vào, anh quay đầu, lại bất ngờ nhìn thấy Dương Khiết đã lâu không gặp.
"Tôi nói tại sao lại một mực kéo tôi đến quân khu để cho tân binh làm kiểm tra, hóa ra là như vậy đấy..." Dương Khiết xinh đẹp khoát áo trắng quân trang bên ngoài đứng trước mặt Lệ Minh Thần, trái tim say mê trong mắt lúc trước đã không còn nữa, thay vào đó là nụ cười nhẹ nhàng. "Dì Nghiêm vẫn chưa tán thành cho hai người sao?"
Mặt của thiếu tá Lệ đã hoàn toàn biến thành mây đen rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nghe-loi-vay-moi-xuong-giuong/893737/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.