_Hừ!
Ôn Thiếu Phàm không nói nữa anh phất tay, sau đó có bốn tên bận vest đen vào phòng giở luôn cái giường lên, Nhược Nhược giật mình, cô không ngờ Ôn Thiếu Phàm ngang tàn đến thế
_Ôn! Ôn!
Ôn Thiếu Phàm vẫn không nói, anh nhìn cô gái nhỏ đang lúng túng, hai má cô ửng đỏ trông rất đáng yêu, anh cúi người nhấc cô lên
_Bỏ tôi ra! bỏ tôi ra!
Ôn Thiếu Phàm bồng cô ra xe, sau đó đặt cô vào xe
_Mở cửa! mở cửa
_Chạy!
Mặc cô vùng vẩy Ôn Thiếu Phàm vẫn không lay động anh ra lệnh cho tài xế chạy
_Ôn chủ tịch anh làm gì vậy hả? cho tôi xuống!
_Nhược tiểu thư tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn, cô mà làm trầy xe thì cả đời cũng không đền nỗi đâu
Tồn Thư ngồi ở ghế phía trước nhắc khéo cô, cái này giống đe dọa hơn, nhắc đến đền tiền là Nhược Nhược ngồi im không la lối nữa
_Ôn chủ tịch! Ôn!
_Hôm trước đâu có gọi như thế
_Từ trước đến giờ tôi vẫn gọi vậy mà, đâu có vô lễ đâu?
_Hôm trước gọi là Ôn Thiếu Phàm mà!
_Hả? có hả? xin.
.
xin lỗi!
Nhược Nhược lúng túng, cô lờ mờ nhớ lại hôm trước, đúng là xấu hổ, hôm đó vì kiếm tiền mà mém tí cô xong đời, còn báo hại Ôn Thiếu Phàm đến cứu!
_Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, đáng lẽ tôi không nên gây rắc rối, cũng không nên tiếp xúc với Ôn chủ tịch nhiều! thật là!
_Bớt nói nhảm đi, có đói bụng không?
Ôn Thiếu Phàm ngắt lời cô, cô đưa tay che mồm không nói nữa, cô biết mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nghi-se-yeu-em/1292107/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.