Lý Trạch Khôn cảm giác máu toàn thân đều trào ngược lên đầu, trong tai chỉ toàn tạp âm ong ong. Y bình tĩnh bước ra ngoài, tầm mắt dừng trên TV trước tiên, trong nháy mắt viền mắt đỏ ửng.
Mấy năm qua, hắn chẳng hề có chút tiến bộ nào hết.
Đào Nhiên bị tiếng bát vỡ làm sợ hết hồn. Cậu thấy Lý Trạch Khôn bước ra trong tình trạng không ổn bèn luống cuống tay chân nhấn tắt máy, màn hình lập tức đen thui.
“Tiểu Hạ…” Lỹ Trạch Khôn nỉ non lên tiếng.
Đào Nhiên không nghe rõ, nhưng vẫn nhìn ra được chút gì đó. Cơ mà cậu không dám hỏi, theo bản năng trốn vào trong sô pha.
Lỹ Trạch Khôn không nói gì nữa, hắn quay người đi thu dọn sạch sẽ những mảnh bát vỡ. Hắn rất trầm lặng, thân hình cao lớn trong nháy mắt như gầy yếu già nua hẳn đi. Ngày thường hắn có cường thế lạnh lùng đến đâu chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường có xương có thịt, cũng sợ đau, cũng sẽ vì cảm xúc chợt ùa tới mà trầm mặc.
“Ăn cơm.” Qua một hồi lâu Lý Trạch Khôn mới bưng bát cháo hoa từ phòng bếp đi ra.
Đào Nhiên ăn nửa bát, nhưng cổ họng hơi sưng khiến cậu nuốt xuống rất nhọc nhằn. Lý Trạch Khôn không để ý đến cậu, đi thẳng tới phòng quần áo để thay đồ. Đào Nhiên chậm rì rì thu dọn bát, mặc đồng phục của mình rồi ngồi trong phòng khách chờ.
Lúc đi ra Lý Trạch Khôn đã bình tĩnh lại. Hắn đổi giày, trong tay cầm hai cái chìa khoá.
Lúc lên xe Lý Trạch Khôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nguoi-gap-lai/852185/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.