Tuấn Vũ và Mai Chi về nhà chuẩn bị sách vở đi học, trong khi hai anh em được ba đưa đến trường. Vừa đến cổng trường thì gặp cái hội nhốn nháo Viết Quân, Khương Duy, Minh Phương, Hà Ly, Hoài Trang.
- Sao hai đứa mày lại đi cùng nhau vậy?
- Thì tiện đường mà. Mệt quá!
- Nhìn mặt hai người lạ quá! Bơ phờ xơ xác.
- Mất ngủ. (Đồng thanh).
Nhưng dù “bơ phờ xơ xác” thì Linh Như vẫn không quên nhìn ngó Viết Quân 1 lúc.
- Sao em nhìn anh?
- Vì anh đẹp trai quá nên nhìn chứ sao.
Nó tiến lên trước đuổi theo Khánh Nam rồi lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ mình mơ thật sao? Mà thôi không nghĩ nữa, xấu hổ quá! Cũng may là mơ chứ nếu là thật mình chết vì ngại mất.”
_ _ _ _ _ _ _
Có lẽ trụ được qua nổi tiết 1 là 1 kỉ lục đối với cả 2 anh em. Nhưng đến tiết thứ 2 thì… không được rồi, nhất là đây lại là tiết Văn chứ. Trời ơi!
- Văn thơ luôn mở ra trong tâm hồn chúng ta một khoảng trời mới đầy…
Vẫn là bài giảng văn quen thuộc mang đầy vẻ tự hào của thầy. Thầy ơi! Đừng ru em ngủ nữa. Hai anh em ngủ gục lúc nào không hay, mặc cho Khương Duy và Minh Phương có cố gắng lay cỡ nào. Chuyện gì đến cũng phải đến… Một người săn gấu trúc chuyên nghiệp đã mang cái bao đi quanh trường và tóm gọn cả 4 chú gấu quý hiếm này.
- Thế nào? Các em muốn nhận hình thức kỉ luật nào đây? Ngủ trong giờ à? – Thày hiệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nhieu-thu-quan-trong/2655479/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.