Hàn Niệm nghĩ, nếu cô có thể lừa dối bản thân, nếu cô có thể chỉ nhớ tới quá khứ, cô muốn trở về thời gian nào nhất...Chỉ có thể trở về trong mơ.
Cô trốn trong lầu hành chính để tránh tập thể dục với phát thanh, ánh mặt trời xuyên qua dây thường leo chiếu lên người cô đốm đốm, ngoài cửa sổ là tiếng nhạc vui nhộn.
Sàn gỗ cũ kỹ truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, "Có đứa trốn trong toilet nữ, nhìn xem ở đây có ai trốn không..."
Vừa nghe thấy những lời đó, Hàn Niệm biết việc lớn không hay, hôm nay trường học muốn bắt những người trốn tập thể dục với loa phát thanh, căn phòng trên lầu hành chính đã khóa, cô chỉ có thể kiễng chân đi lên lầu, hy vọng người kiểm tra sẽ không đi lên tìm người.
Nhưng trời không làm toại lòng người, cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng đi tới gần, không nhanh không chậm, nhưng hình như có vẻ không muốn dừng chân.
Lầu hành chính có tổng cộng ba tầng, Hàn Niệm đã leo lên đến tầng cao nhất, cô khẽ nhấc bước, vung bụi vụn nhỏ bay lên dưới ánh mặt trời, tim đập thình thịch...
Tiếng bước chân bám theo cô tiếp tục đến gần, sau đó dừng lại, cô hốt hoảng quay người, sợ hãi nhìn qua, bóng dáng người kia đứng ngược lại với ánh mặt trời có chút mơ hồ, anh đi từng bước đến gần, mặt mày dần dần hiện rõ ra, anh đưa lên một ngón tay với hình dáng "Xuỵt" với cô.
Trên cánh tay anh có chiếc băng đỏ chứng tỏ hôm nay là phiên trực của anh, đưa tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nho-khong-quen/1867149/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.