Editor: Mông Nhỏ
''Đây là cháu của Hàn đại ca,'' Vừa ngồi xuống, lão Dương đại gia thấy vẻ mặt Dụ Lan Xuyên mờ mịt, liền giới thiệu, ''Năm đó 'Phù Lương Nguyệt' Hàn Trinh Hàn đại ca, tinh thông kỳ môn bát quái, chưởng pháp cũng là nhất tuyệt. Đáng tiếc tiểu Xuyên con sinh muộn, không có cơ hội thấy mặt.''
Hàn Đông Thăng: ''Hổ thẹn, hổ thẹn.''
Lần đầu tiên Dụ Lan Xuyên nghe người khác nhắc đến ''Phù Lương Nguyệt'', liền cảm thấy có loại tiên khí xuất trần, cảm giác người này phải là một nam tử mảnh khảnh mặc trường bào, tay áo rộng rãi mờ ảo, đứng trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, như thể lập tức muốn đạp không cưỡi gió mà đi. Vậy mà vị Hàn tiên sinh trước mặt này, giống như là từ trái nghĩa của ''Tiên khí''.
Anh ta có một gương mặt bánh quả hồng, bởi vì nụ cười như được sắp xếp trước thật vẹn toàn, luôn phảng phất có chút không thả lỏng được, nói một câu, gật đầu một cái, ngay cả thằng bé như Lưu Trọng Tề bưng trà rót nước cho anh ta, anh ta cũng vội vàng đứng lên nhận. Từ thần kinh đến thân thể, đều giống như dây cót cao cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên phía trước, kính hiến ân cần cho người ta.
Dụ Lan Xuyên liền khách khí ''Ừm'' một tiếng: ''Tôi nghe ông Dương nói, anh cũng ở đây à?''
''Trước kia ở đây,'' Hàn Đông Thăng vừa nói, nụ cười có chút chua chát, ''Những năm trước giá nhà tăng khiến người người sợ hãi, người môi giới đến hỏi, mà chúng tôi lại chưa từng thấy qua nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-o-nhiem-khong-gay-hai/2422052/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.