-Sao mày lại coi trộm đồ riêng tư của tao hả??? – chú Bảy nổi giận đùng đùng tiến lại giựt phăng bức thư tôi đang cầm trên tay.
-Ơ...không...cháu...cháu...
-Càng lúc mày càng coi thường tao đấy! Mày muốn ăn tát không hả???
Tôi thật sự bất ngờ trước thái độ giận dữ có phần quá đáng chú ấy. Dù chú cháu tôi không hòa thuận gì cho lắm nhưng chưa bao giờ thấy chú Bảy hung dữ như thế này. Bức thư đó quan trọng vậy sao??? Tự nhiên tôi cảm thấy ức ức, quên bén luôn việc chủ nhân trong bức thư là mình.
-Cháu...cháu xin lỗi! Chỉ là...chỉ là... - tôi lắp ba lắp bắp, người cứ run bần bật.
-Xin lỗi xin phải cái gì! Sao mày lại dám lục tủ của người khác như vậy chứ??? Mày nghĩ tao thương mày nhất nên mày mới làm tới hả??? Mày muốn chết hay sống đây??? – chú ấy quát, à không, đúng hơn là hét thẳng vào mặt tôi.
-Hức...hức...cháu... - tôi dường như cấm khẩu trước cơn thịnh nộ của chú Bảy. Cứ thế chân tôi cứ bước lùi lại, hai tay nắm chặt, nước mắt đã bắt đầu vỡ òa...
Vài giây trôi qua, chú Bảy vẫn giương đôi mắt đầy giận dữ và tiến sát lại phía tôi. Còn tôi thì theo phản xạ bước lùi dần, đầu óc trống rỗng, chỉ còn mỗi hai chữ “sợ hãi” lù lù trong tâm trí.
-May ày là bức thư này chỉ lời mở đầu của tập kịch bản phim tao đang viết. Nếu nó mà là nhật ký hay thư tình của tao thì số mày coi như tận. Bây giờ thì...Biến!!!!!!!!!!!!
Chú Bảy vừa dứt lời là tôi phóng ù ra khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phai-la-co-tich/1202829/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.