“Chị ơi, chị? Này, chị đang thẫn thờ gì thế?”
Hàn Dịch Huyên lặng lẽ nhìn đăm đăm vào một điểm ngoài cửa kính, ánh mắt như lạc trôi. Hàn Dịch Quỳ đứng trước mặt, vung tay loạn xạ, cuối cùng cũng kéo được hồn chị về.
“Tiểu Quỳ, có chuyện gì thế?” Cô cầm ly latte hạt dẻ lên nhấp một ngụm.
Lạnh ngắt, không ngon chút nào.
“Chị có nghe em nói gì đâu!” Dịch Quỳ trợn mắt, khoa trương đến mức muốn lườm cháy cả không khí. “Hiếm hoi lắm em mới bay đến Dương Thành, thế mà chị đối xử với đứa em gái đáng yêu thế này sao?”
“Chị có nghe mà,” Dịch Huyên mỉm cười, cố nhớ lại câu chuyện ban nãy. “Không phải em đang hỏi chị về chuyện đám cưới đó sao?”
“Đúng rồi! Chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Cũng gần xong cả rồi, chỉ còn váy cưới là chưa quyết định, chị đợi lúc nào… anh ấy rảnh thì cùng đi chọn.”
“Vậy chí ít nhẫn cưới cũng phải mua xong rồi chứ, cho em xem với.” Dịch Quỳ nheo mắt, tò mò như mèo con.
“Là nhẫn đặt thiết kế riêng, hiện tại chỉ mới có bản vẽ, còn phải một thời gian nữa mới nhận được hàng.” Hàn Dịch Huyên lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, “Cho em xem bản thiết kế vậy.”
Hàn Dịch Quỳ cúi sát vào ngắm nghía một lúc, “Lớn thật đấy, bao nhiêu cara vậy? Đúng là mù mắt em rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Hàn Dịch Huyên khẽ cười, đôi má lúm đồng tiền hiện lên như hai giọt sương long lanh.
“Rốt cuộc cũng đã tu thành chính quả, em thấy có người ngọt ngào lắm rồi còn gì.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phai-ta-tre-hen-thuc-nghieu/2918208/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.