Ba năm sau.
Giữa tháng Sáu rực rỡ.
Hàn Dịch Quỳ xách váy phù dâu màu xanh nhạt, vội vã bước vào phòng trang điểm của cô dâu.
“Chị!” Cô gọi một tiếng, tùy ý đóng hờ cánh cửa lại.
Hàn Dịch Huyên mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi, lộng lẫy, đang ngồi một mình trước chiếc gương kiểu Ba-rốc, một tay v**t v* đường ren tinh xảo điểm xuyết trên ngực, nhìn chăm chú vào hình ảnh của chính mình trong gương, dường như đang suy tư.
“Sao thế?” Cô hoàn hồn, hỏi.
Hàn Dịch Quỳ ngồi lên bàn đối diện, bắt chéo ch, “Nói thật, đến tận giờ phút này, em vẫn khó mà tưởng tượng nổi!… Chị sắp lấy Chu Nhâm rồi.”
Từ lúc Chu Nhâm cầu hôn đến khi chị đồng ý, rồi đến buổi lễ thành hôn long trọng này, mới chỉ vỏn vẹn nửa tháng.
Em còn chưa kịp hoàn hồn, vậy mà chị đã sắp xuất giá rồi.
Em nghi ngờ rằng Chu Nhâm đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho ngày này từ lâu, nếu không thì đặt địa điểm, trang trí tiệc cưới, mời khách… nhiều việc như thế, làm sao anh ta có thể hoàn thành vừa nhanh vừa tốt được?
Hàn Dịch Huyên nghe vậy, mỉm cười, “Em mặc cả váy phù dâu rồi, mà vẫn còn mơ màng gì hả?”
“Em chỉ là không hiểu nổi, tại sao lại là Chu Nhâm? Hồi đó anh ta từng tổn thương chị như vậy…” Đến đây, cô đột nhiên im bặt, cúi mắt xuống.
Dù sao đi nữa, hôm nay cũng là ngày vui của chị cô.
Nhắc lại những chuyện buồn đó, thật không phải lúc.
Hàn Dịch Huyên nhẹ nhàng hỏi lại, “Tại sao không thể là Chu Nhâm?”
Người đàn ông ngoài cửa vừa định đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói này từ bên trong, không khỏi chần chừ.
Niềm vui trong lòng không kìm được, nụ cười nở trên môi.
Anh dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ lắng nghe tiếp.
Trong phòng, Hàn Dịch Huyên ngừng một chút, rồi từ tốn phân tích tiếp.
“Anh ấy có tiền, có quyền, có thế, ngoại hình cũng khá tốt, sẵn sàng đối xử tốt với chị, chị và anh ta cũng cùng trình độ giao tiếp, không đến nỗi khó nói chuyện. Đến tuổi chị rồi, nếu nhất định phải kết hôn, anh ta là đối tượng lựa chọn tốt nhất rồi. Lấy người yêu mình, chứ không phải người mình yêu – chẳng phải có câu nói như vậy sao?”
Trên mặt Hàn Dịch Quỳ lộ vẻ khó tả.
Cô tiêu hóa một lúc, “Chị, ý chị là, chị lấy anh ấy, không phải xuất phát từ tình cảm, mà là dựa trên sự cân nhắc thực tế… Có phải vậy không?”
“Em tổng kết rất đúng trọng tâm.” Cô giơ ngón tay cái ra khen em gái.
Bên ngoài cửa, nghe thấy lời cô nói, nụ cười trên môi người đàn ông lập tức đóng băng. Tựa như bị ai đó dội một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu, lạnh buốt từ đỉnh sọ xuống tận bàn chân. Toàn thân anh cứng đờ, đứng tại chỗ, như bị ai bóp nghẹt cổ họng, gần như không thể nhúc nhích.
Hàn Dịch Huyên v**t v* tà váy, nói, “Em cũng biết đấy, thực ra chị không ngại một mình sống đến già, nhưng vấn đề là, bố mẹ luôn không yên tâm. Thế hệ của bố mẹ là vậy, luôn nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều phải tìm một người đàn ông, có được một thứ gọi là ‘bến đỗ’. Rousseau từng nói, con người sinh ra tự do, nhưng không lúc nào không ở trong xiềng xích. Đôi khi, sự quan tâm và yêu thương của người thân cũng là một gông xiềng.”
Cô không muốn thấy bố mẹ đau lòng, buồn bã, lo lắng, nên đành phải thỏa hiệp, làm theo điều họ mong muốn, như đa số phụ nữ, tìm một người đàn ông, xây dựng gia đình.
Thở dài một hơi, Hàn Dịch Huyên nói, “Bố mẹ già rồi, chị cũng không muốn họ vì chị mà phải lo lắng vất vả thêm nữa. Chu Nhâm…” Cô đột ngột im lặng, rồi tiếp tục, “Chu Nhâm là một lựa chọn không tệ, dù sao trong thâm tâm bố mẹ cũng thích anh ấy, phải không?”
Nói thật, việc Chu Nhâm có thể kiên trì hoàn thành lời hẹn bốn năm đã vượt xa dự đoán của cô.
Dạo trước, anh thậm chí còn nửa đùa nửa thật hỏi cô, nếu cô cảm thấy giữa họ vẫn chưa thực sự công bằng, liệu cô có cần thêm một kỳ hạn bốn năm khác để anh theo đuổi nữa không.
Tình yêu vốn chẳng bền lâu, huống chi lại là thứ tình cảm một phía không nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào.
Cô tưởng rằng hồi trẻ mình theo đuổi anh lâu như vậy, đã đủ cố chấp
Không ngờ, khi anh ta phát cuồng lại còn hơn thế.
Nghe xong lý do chị mình chọn kết hôn với Chu Nhâm, Hàn Dịch Quỳ trầm mặc hơn. Hóa ra đám cưới long trọng khiến người khác ngưỡng mộ này chỉ là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của chị trước hiện thực, mà vai trò của chú rể rốt cuộc cũng chỉ là một công cụ.
Hóa ra một người phụ nữ mạnh mẽ và xinh đẹp như chị, cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng thế tục, không thể hoàn toàn tùy tâm, hành động theo ý mình.
Một lúc sau, cô nhận xét, “Thế giới người lớn của mọi người thật đáng sợ.”
Lần này, Hàn Dịch Huyên không như mọi khi cãi lại cô rằng “Em cũng đã trưởng thành rồi”. Cô mỉm cười, vỗ vỗ tay em, “Vì vậy chị hy vọng em mãi mãi đừng trưởng thành. Không trưởng thành, không phiền não.”
Hãy mãi tự do, ngang bướng và vui vẻ như một đứa trẻ.
“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa lịch sự đột nhiên vang lên.
Hai chị em dừng trò chuyện, Hàn Dịch Huyên quay đầu nhìn người đến, hóa ra là Chu Nhâm.
Anh bước vào, trên mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt đào hoa vốn dĩ đa tình khép hờ, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt kiều diễm tựa mẫu đơn của cô hôm nay.
Để hài hòa với váy cưới trắng của cô, anh đặc biệt chọn cho mình một bộ vest trắng, toàn thân đứng thẳng tắp ở đó, như tùng như trúc.
Không hiểu sao, mặt anh trông có vẻ hơi thiếu sức sống.
“Sao anh đến rồi?” Hàn Dịch Huyên đứng dậy hỏi.
Anh bước đến phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cười nói, “Đến xem cô dâu của anh.”
Chỉ cần cô ấy đồng ý lấy anh. Chỉ cần người cô ấy lựa chọn cuối cùng là anh, thì dù quyết định của cô xuất phát từ lý do gì, cũng không quan trọng. Người cùng cô trải qua quãng đời còn lại, chỉ cần là anh, thế nào cũng được.
* * *
“… Hàn Dịch Huyên, cô có đồng ý kết hôn với người đàn ông này, để anh ấy trở thành chồng của cô, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu có, hay bất kỳ lý do nào khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy với anh ấy cho đến cuối đời không?”
“… Tôi đồng ý.”
“Chu Nhâm, anh có đồng ý kết hôn với người phụ nữ này, để cô ấy trở thành vợ của anh, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu có, hay bất kỳ lý do nào khác, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, mãi mãi chung thủy với cô ấy cho đến cuối đời không?”
“Tôi đồng ý.”
“Bây giờ, hai người có thể trao nhẫn cưới cho nhau.”
* * *
Bảy năm sau.
Đèn ngủ đầu giường tỏa ánh sáng vàng ấm áp, bao trùm nhẹ nhàng khắp căn phòng ấm cúng.
“… Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.” Hàn Dịch Huyên gập cuốn truyện cổ tích đọc trước khi ngủ lại, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa con gái trên giường.
Cô bé nắm chặt mép chăn, mở to đôi mắt long lanh, vẫn chưa có chút buồn ngủ nào. Cô lắc đầu bất lực, khẽ dỗ dành: “Hết truyện rồi, đi ngủ thôi.”
“Nhưng mẹ ơi, con không hiểu…” Con gái hỏi bằng giọng ngọt ngào, “Sau khi hoàng tử và công chúa ở bên nhau, họ có thực sự sẽ hạnh phúc mãi mãi không?”
Cô khẽ giật mình, “Con yêu, sao con lại hỏi vậy?”
“Bởi vì, con cảm thấy thời gian phía sau còn rất dài rất dài, mỗi ngày họ đều có thể hạnh phúc như vậy sao? Không cảm thấy chán ạ?” Cô bé càng nói càng hào hứng, thậm chí đưa bàn tay mũm mĩm ra khỏi chăn khoa chân múa tay, “Con thấy đi học rất vui, nhưng ở trường lâu cũng thật vô vị…”
Hàn Dịch Huyên suy nghĩ một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ của con, theo thông lệ, trước tiên khen ngợi, “Con yêu, sau khi nghe truyện con có thể có suy nghĩ của riêng mình, giỏi lắm!”
Dừng một chút, cô lại tiếp tục, “Thực ra thì, chuyện gì sẽ xảy ra với hoàng tử và công chúa về sau không ai rõ cả, có thể họ sẽ sinh một đứa bé thông minh đáng yêu như con, có thể họ sẽ gặp chiến tranh, mất lâu đài và của cải, cũng có thể hoàng tử sẽ yêu công chúa khác hoặc công chúa sẽ yêu chàng dũng sĩ đi ngang qua… Câu chuyện tiếp theo diễn ra thế nào cũng không lạ đâu.”
Trên khuôn mặt non nớt của đứa trẻ hiện lên vẻ trầm tư, “Thế ạ…”
“Thôi, “Ngủ ngoan đi, biết đâu trong mơ con thấy phần sau của chuyện.” Cô hôn má con. “Chúc ngủ ngon.”
“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
Đợi cô bé ngoan ngoãn nhắm mắt, cô tắt đèn ngủ, rời khỏi phòng.
Vừa ra ngoài, đã thấy Chu Nhâm dựa vào tường, khoanh tay, như đang đợi cô.
Không biết anh đã nghe lén bao lâu, trên mặt hiện lên chút vẻ hứng thú, “Công chúa yêu chàng dũng sĩ đi ngang qua? Đây là thứ có thể nói với trẻ con sao, thưa phu nhân?”
Anh cố gắng dùng giọng điệu bỡn cợt để che giấu sự bất an mơ hồ trong lòng.
Kết hôn nhiều năm, sự bất an này luôn tồn tại trong tim, chưa từng biến mất.
Cô nhìn anh với vẻ nửa cười nửa không, như đã hoàn toàn thấu hiểu anh.
“Đây là sự thật mà, em không thể lừa dối trẻ con được.” Cô nhún vai, “Tương lai không thể đoán trước, không đến lúc công chúa và hoàng tử về với thiên đường, thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
“Tương lai không phải là điều chúng ta có thể thấy trước.
Sẽ ra sao, thì ra sao.
Những gì sẽ đến, sẽ đến.”
“The future’s not ours to see.
Que sera, sera.
What will be, will be.“
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.