Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm.
Ánh mặt trời chói chang đến mức cô không mở mắt nổi, hơi nheo lại, nhìn thấy rừng vải trải dài trước mặt, lá xanh quả đỏ nặng trĩu cành.
Cô khẽ nở nụ cười nghĩ: nếu thật sự thành công, vậy thì giống như nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Cảm giác của cô lúc này giống như đang khẽ bước trên dây cáp.
Cô là một con bạc cô độc ở trong góc phòng không người chú ý đánh cược tất cả.
Trương Ngọc Lỗi đứng cách cô mấy bước nhìn cô.
Bọn họ là bạn thời trung học, đã mấy năm không gặp rồi, nhưng có người khi nhớ tới sẽ khiến bạn cảm thấy tin tưởng và ấm áp.
Đối với rất nhiều người mà nói, cho dù hiện tại Mộc Hàn Hạ nghèo túng nhưng cô cũng từng là thiên chi kiêu tử.
đứa con cưng của ông trời
Trương Ngọc Lỗi nhớ rõ khi đó cô thường mặc váy trắng, mái tóc buộc gọn gàng sau đầu, đứng với bạn học, cười tỏa nắng mà gian xảo.
Hiện tại nụ cười của cô vẫn tỏa nắng như trước, nhưng trong mắt đã thay đổi rồi.
Đó là một loại thay đổi yên tĩnh và mãnh liệt.
"Đào mật Chiết Giang, nấm hương Hồ Bắc, quả vải Hồ Nam, quả nhiên là danh bất hư truyền." Mộc Hàn Hạ quay đầu lại nhìn cậu ta, "Đại Lỗi, cậu cho tớ biết sản lượng mấy cây vải ở vườn sau nhà cậu vào cuối tuần đi, tớ còn muốn biết cả sản lượng vườn vải của mấy nhà khác nữa."
Trương Ngọc Lỗi nghe thấy kinh hãi, trước đó cậu ta chỉ biết Mộc Hàn Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phu-han-ha/1691547/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.