Nghiêm Thanh Dữ lập tức cắn chặt khớp hàm, chạy đến trước mặt Lâm Lâm: "Lâm Lâm?!"
Lâm Lâm miễn cưỡng mở mắt ra, thấy rõ người đến là Nghiêm Thanh Dữ thì cười yếu ớt: "Anh đã đến."
Nghiêm Thanh Dữ nhìn quanh, thấy được vết thương trên cánh tay của Lâm Lâm, hốc mắt đỏ lên, chỉ hận vừa rồi chưa đánh thằng súc vật kia đủ mạnh!
Anh cởi áo khoác ngoài, xé chiếc áo sơ mi đen đang mặc bên trong rồi cẩn thận băng bó cho Lâm Lâm.
"Chờ một chút, anh đưa em ra ngoài ngay đây."
Vừa nói, anh vừa tìm chìa khóa từ chiếc bàn đặt các loại dụng cụ trên bàn, động tác vô cùng nhẹ nhàng tháo còng tay và xích chân trên người Lâm Lâm. Sau đó chậm rãi đỡ lấy cô, bọc cô vào trong áo khoác của mình, bế ngang cô ra khỏi phòng tối.
Bên ngoài phòng hiệu trưởng.
Nghiêm Thanh Dữ đặt Lâm Lâm vào ghế sau xe, đang chuẩn bị rời đi thì ngón tay bị níu lại.
Anh nhìn theo cái tay đang níu mình, đối mắt với Lâm Lâm. Cô siết chặt tay anh, không ngừng thì thầm.
Nghiêm Thanh Dữ nghiêng người lắng nghe: "Thanh Dữ... cứu Triệu Mai."
Trái tim anh lỡ nhịp, cảm xúc lẫn lộn.
Sau một hồi im lặng, Nghiêm Thanh Dữ lại bước vào phòng hiệu trưởng, cầm tách trà nguội lạnh trên bàn đổ lên đầu hiệu trưởng.
Hiệu trưởng đang hôn mê chợt tỉnh.
Nghiêm Thanh Dữ lạnh lùng nhìn ông ta từ trên cao: "Tao chỉ hỏi một lần, Triệu Mai ở đâu?"
Hiệu trưởng run lẩy bẩy, hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh.
Sắc mặt Nghiêm Thanh Dữ trầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phu-to-quoc-chang-phu-em/244128/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.