Ánh nắng chậm rãi di động, lướt qua song cửa sổ rơi vào miệng huyệt Ôn Ngọc Chương. Dương quang chiếu đến thủy quang trong trẻo, thịt môi đẹp đẽ hơi co rút lại mới nhét vải vào, thịt quả trơn bóng kẹt ở miệng huyệt. Ôn Ngọc Chương không thể làm gì khác hơn là lắc cái mông dùng âm thần cọ ngón tay đại xà. Y quay đầu lại mềm mại hừ gọi, Tịch Chi mới vươn ngón tay đẩy mạnh vải vào.
Thịt quả non mềm xẹt qua vách thịt, vải chen lấn động đậy lung tung bên trong, giống như là bên trong khe thịt muốn nổ tung.
“Muốn hỏng… Tướng công…” Ngón tay Ôn Ngọc Chương sít sao nắm lấy án thư trên bàn, cái đùi trắng nõn không ngừng run cầm cập, chống đỡ lấy thân thể đẫy đà như sen trong gió, dịu dàng tiếu đứng.
Tịch Chi chuyên tâm áp lên một viên vải cuối cùng, đẩy vào bên trong huyệt Ôn Ngọc Chương, nghe vậy hỏi: “Cái gì muốn hỏng? Là nơi này hay là vải của ta?”
Vải kẹt ở bên trong khe thịt, bức miệng thịt mỏng manh chống đỡ. Ngón tay đại xà đảo qua nơi đó, toàn thân Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên run lên, rầm một tiếng quỳ nằm nhoài trên bàn. Thân thể cuộn tròn chập trùng trên mặt bàn băng lãnh mà triều thổi, dương v*t tú khí bắn ra hai cỗ tinh dịch, mà tao bức giữa hai đùi dường như rỉ nước cọ rửa quả vải.
Đại xà thừa dịp Ôn Ngọc Chương triều thổi đến mềm nhuyễn cả người, hắn hơi dùng sức, toàn bộ vải rốt cục chen vào bên trong nhụy hoa của Ôn Ngọc Chương, chỉ chừng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ro-tuong-tu-bat-giai-tuong-tu/904945/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.