Lần *****ên ngồi xe, Tống Vũ Miên cảm nhận được cái cảm giác “xé gió” ngay giữa trung tâm Thượng Hải, không hẳn là chạy quá nhanh, mà là cái cảm giác adrenaline cứ tăng dần lên theo từng đoạn đường khi xe tiến gần đến điểm đến. Càng đến gần, tim đập càng nhanh.
Cảm giác hùng hổ đi tìm người khác tính sổ này quả thật là cô chưa từng trải qua bao giờ.
Suốt từ nhỏ đến lớn, Tống Vũ Miên chưa bao giờ gây chuyện ầm ĩ.
Nhưng dù là người hiền lành đến đâu, khi bị lừa dối tình cảm rồi còn bị vu oan là tiểu tam, cũng không thể chịu đựng được sự ức ***** này.
Trước khi lên lầu, Tống Vũ Miên còn đặc biệt dặn dò Mạnh Sơ: “Lát nữa nếu tớ đánh nhau với tên khốn đó, cậu nhớ lùi ra phía sau.”
Mạnh Sơ liếc nhìn cô ấy, rồi buồn cười nói: “Cậu? Đánh nhau?”
“Hừ,” Tống Vũ Miên lập tức hừ một tiếng: “Đừng có coi thường người ta chứ, thỏ giận lên còn cắn người nữa là.”
Thế nhưng khi hai người lên tới lầu, công ty của Kiều Dật quả thật có quy mô không nhỏ, chiếm nhiều tầng của tòa nhà này, ngay cả quầy lễ tân cũng được trang trí cực kỳ bề thế.
Đứng trước cửa, Tống Vũ Miên bất giác chậm bước lại.
“Đi đi, ra hỏi lễ tân xem tên khốn ấy có ở công ty không,” Mạnh Sơ đứng bên khích lệ.
Tống Vũ Miên rốt cuộc cũng không phải loại nhát gan, cô hít một hơi thật sâu rồi bước thẳng tới quầy lễ tân, lịch sự hỏi: “Xin hỏi Kiều Dật của công ty các cô có ở đây không?”
Nhân viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-roi-vao-luoi-tinh-tuong-muc-dong/2793146/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.