🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấm thoát đã gần đến tháng Năm, Mạnh Sơ dường như ngày càng đam mê nghiên cứu nghệ thuật nấu nướng, thậm chí còn bàn với Trình Tân Dữ về việc đăng ký một khóa học nấu ăn chuyên nghiệp.

Đang ăn cơm, Trình Tân Dữ ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô.

Sau một thoáng suy nghĩ, anh nhẹ nhàng đáp: “Nếu em thích thì cứ làm đi.”

Nhưng ngay sau đó, anh lại hỏi: “Nhưng em có thấy quá mệt không?”

“Mệt sao? Mỗi ngày của em bây giờ chỉ là dắt Mạt Mạt đi dạo, hẹn Hạ Ngôn đánh tennis, cuối tuần thì đi shopping cùng Miên Miên,” Mạnh Sơ vừa nói vừa thấy ánh mắt Trình Tân Dữ vẫn đang dán chặt vào mình, cô liền vội vàng bổ sung: “Tất nhiên, quan trọng nhất là mỗi ngày được ở bên người em yêu nhất là Trình Tân Dữ.”

Lời tỏ tình trực tiếp này khiến khóe miệng Trình Tân Dữ lập tức cong lên.

Chỉ một câu nói đã khiến anh “cười toe toét”.

“À, Hạ Ngôn còn rủ em đến quán bar của cô ấy học pha chế nữa. Cô ấy bảo sẽ biến em thành một nữ bartender xinh đẹp, nổi tiếng để thu hút khách hàng,” Mạnh Sơ nhân tiện kể luôn.

Trình Tân Dữ đang ăn cơm liền chậm rãi đặt đũa xuống.

Anh đưa tay cởi cúc tay áo sơ mi, từ từ xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Mạnh Sơ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế anh?”

“Lần trước anh còn chưa xử lý Giang Hạ Ngôn, xem ra lần này không thể tha được rồi.” Khóe miệng Trình Tân Dữ nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng.

Mạnh Sơ không ngờ anh lại nói vậy, cô bật cười: “Yên tâm đi, em đã cự tuyệt thẳng thừng Giang Hạ Ngôn rồi.”

Trình Tân Dữ dường như vẫn chưa hết giận, anh chỉ khẽ “hừ” một tiếng.

Gần đây Mạnh Sơ thật sự hẹn gặp Giang Hạ Ngôn khá nhiều, bởi trong số bạn bè xung quanh cô, hầu hết mọi người đều bận rộn với công việc. Riêng Giang Hạ Ngôn hiện chỉ tập trung vào quán bar của mình, thời gian làm việc linh hoạt và tự do.

Trước đó, Mạnh Sơ từng dẫn Tống Vũ Miên đến chơi một lần, vì không khí rất tuyệt nên Tống Vũ Miên cũng vô cùng thích thú.

Khi biết Tống Vũ Miên là bác sĩ thú y, Giang Hạ Ngôn lập tức vỗ ngực hứa hẹn sau này sẽ đưa tất cả mèo chó của quán bar đến nhờ bác sĩ Tống khám.

Phải nói rằng, mối quan hệ của Giang Hạ Ngôn quả thực rất rộng, ngay lập tức giới thiệu cho Tống Vũ Miên không ít khách hàng.

Chuyện này khiến Tống Vũ Miên luôn cảm thấy ngại ngùng, nói rằng sẽ thường xuyên đến quán bar của Giang Hạ Ngôn tiêu tiền hơn.

Cuộc sống của Mạnh Sơ không còn căng thẳng như trước, sau một quãng thời gian dài chạy đua vất vả, cô dường như đã có được khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.

Ngay cả Trình Tân Dữ cũng cảm thấy đây thực sự là cơ hội tốt để cô thư giãn.

Cho đến tối hôm đó.

Giữa đêm, khi Trình Tân Dữ bỗng nhiên tỉnh giấc, anh phát hiện chiếc giường bên cạnh trống trơn.

Người lẽ ra phải đang ngủ bên cạnh anh bông nhiên biến mất.

Anh lập tức vén chăn đứng dậy, đi ra phòng khách, nơi có một ngọn đèn ngủ nhỏ đang chiếu sáng. Chính nhờ ánh đèn ấy, anh nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Sơ đang ngồi trước cửa kính.

Cô mặc bộ đồ ngủ, để chân trần, ôm gối ngồi trước khung cửa kính lớn. Bên ngoài cửa sổ là một màu đen đặc, chẳng có gì cả.

Ngay cả một nơi phồn hoa như Thượng Hải, vào lúc hơn 3 giờ sáng cũng chìm trong bóng tối.

“Sơ Sơ,” Trình Tân Dữ khẽ gọi.

Mạnh Sơ dường như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cô quay đầu nhìn lại anh.

Trình Tân Dữ từ từ đi đến bên cô, anh quỳ xuống ngang tầm với cô rồi hỏi nhỏ: “Sao em lại dậy?”

Mạnh Sơ chớp mắt: “Em khát nước nên dậy uống nước thôi.”

Trong lòng Trình Tân Dữ thở phào nhẹ nhõm.

Anh nắm lấy tay cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Uống nước xong thì về ngủ sớm đi, một mình anh cũng không ngủ được…”

Đang mỉm cười nói những lời này, bỗng nhiên anh cảm nhận được có thứ gì đó rơi xuống cổ tay mình.

Trình Tân Dữ theo bản năng nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy Mạnh Sơ, có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh đèn ngủ.

Đó là giọt nước.

Không, chính xác hơn đó là nước mắt của Mạnh Sơ.

Anh quay đầu nhìn cô gái đang ngồi dưới sàn, lúc này cô đang cắn chặt môi, vẻ mặt không còn thoải mái như ban ngày. Phòng khách yên tĩnh đến lạnh lùng, chỉ có cổ tay anh ngày càng ướt đẫm.

Những giọt nước mắt của Mạnh Sơ cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Tất cả lớp vỏ hạnh phúc và vui vẻ đều bị xé toạc, chỉ còn lại nỗi đau đớn mà cô đã kìm nén bấy lâu.

Lông mi Trình Tân Dữ khẽ run, trong lòng dậy sóng cuồn cuộn. Anh gắng kiềm chế cảm xúc rồi khẽ gọi: “Sơ Sơ.”

Nhưng chỉ một tiếng gọi đó lại khiến nước mắt của Mạnh Sơ tuôn ra nhiều hơn.

Cô nhìn anh rồi đột nhiên lên tiếng: “Trình Tân Dữ, em cảm thấy mình luôn luôn mất đi.”

Nghe câu nói này của cô, trái tim Trình Tân Dữ như bị dao cứa qua.

Anh luôn nghĩ việc Mạnh Sơ rời Tinh Nguyên nhẹ nhàng như cách cô thể hiện. Rốt cuộc thì sau khi cân nhắc lợi hại, việc rời đi là lựa chọn tốt hơn.

Nhưng dù là lựa chọn tốt nhất, cũng đồng nghĩa với việc phải từ bỏ thứ rất quan trọng với cô.

“Rốt cuộc em còn phải mất đi bao nhiêu thứ nữa?”

Lần này Mạnh Sơ không nhìn Trình Tân Dữ nữa, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ như đang tự nói với chính mình.

Gia đình, người cha, sự nghiệp tự tay gây dựng – cô đều đã đánh mất.

Cô không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, để những giọt nước mắt tuôn trào.

Thậm chí không phát ra một tiếng động nào.

Trình Tân Dữ đột nhiên không dám nghĩ tới, đã bao nhiêu đêm cô đã ngồi đây một mình nhìn ra cửa sổ, âm thầm chịu đựng nỗi đau này?

Ban ngày cô tỏ ra vui vẻ hơn ai hết, như thể thực sự tận hưởng kỳ nghỉ dài hiếm có.

Anh nhẹ nhàng giơ tay muốn ôm cô vào lòng và an ủi cô, nhưng khi nâng tay lên toàn thân anh lại run rẩy.

Anh đã làm gì vậy?

Lại có thể không nhìn thấy nỗi đau của cô?

Khi Trình Tân Dữ cuối cùng cũng kéo Mạnh Sơ vào lòng, anh ôm chặt lấy cô, nhưng cổ họng khô khốc không thốt nên lời. Cuối cùng, anh gắng gượng cất tiếng: “Nếu bây giờ em vẫn muốn Tinh Nguyên, dù phải dùng thủ đoạn thì anh cũng sẽ giúp em lấy lại.”

Nghe những lời này của anh, Mạnh Sơ cuối cùng cũng như một con thú nhỏ bị nhốt lâu ngày, bật lên tiếng nức nở. Những nỗi đau đớn cố nén suốt bao lâu không dám bộc lộ, cuối cùng cũng được giải tỏa trong khoảnh khắc này.

Cô biết, Trình Tân Dữ không nói lời đó chỉ để dỗ dành cô. Anh thực sự sẽ làm vì cô.

Trình Tân Dữ ôm chặt người trong lòng, khẽ cúi đầu áp má lên đỉnh đầu cô.

Mạnh Sơ cuối cùng cũng nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo anh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Trình Tân Dữ buông lỏng vòng tay rồi cúi người xuống ngang tầm mắt cô. Dù ánh sáng xung quanh rất mờ, nhưng họ vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt nhau.

“Mạnh Sơ, anh có thể đảm bảo với em, em sẽ không bao giờ mất anh.”

Trong đêm dài tĩnh lặng, giọng Trình Tân Dữ cháy bỏng và mãnh liệt đến lạ.

Mạnh Sơ khẽ hít một hơi rồi nhẹ nhàng dựa vào lòng anh.

Trình Tân Dữ cũng không vội thúc giục cô trở lại phòng ngủ.

Chẳng biết đã bao lâu, Mạnh Sơ lại thiếp đi ngay trong vòng tay anh.

……

Khi Mạnh Sơ nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, cô chậm rãi mở mắt và nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Trình Tân Dữ trên chiếc sofa.

Điều kỳ lạ không phải là họ ngủ quên trên sofa, mà là chiếc sofa ấy lại đặt đối diện cửa kính lớn.

Khoảnh khắc *****ên cô mở mắt, ánh bình minh đã tràn vào tầm mắt. Xa xa là mặt sông lấp lánh với những chuyến phà qua lại mang một sức sống khác thường.

“Mạnh Sơ, mặt trời mọc rồi.” Trình Tân Dữ ở bên cạnh cô đang nhìn ra ngoài, rồi anh khẽ nói.

Mạnh Sơ chưa từng nghĩ mình sẽ đón bình minh theo cách này.

Nhưng khi mở mắt thấy ánh nắng ban mai tươi đẹp, những u ám trong lòng cô dường như tan biến.

Rồi cô nhớ lại chuyện đêm qua, bỗng cảm thấy ngại ngùng.

Cô nhìn Trình Tân Dữ rồi thì thầm: “Cảm ơn anh đã cho em thấy ánh bình minh *****ên.”

“Mạnh Sơ, anh không biết định nghĩa tình yêu của chúng ta có giống nhau không.” Trình Tân Dữ lúc này nhìn thẳng vào mắt cô nói.

Cô hơi sửng sốt.

Anh nói tiếp: “Anh mong rằng giữa chúng ta sẽ là: niềm vui của em anh muốn chia sẻ, nỗi đau của em anh cũng có thể cùng gánh vác.”

Mạnh Sơ lập tức hiểu ý anh.

Cô khẽ nói: “Thực ra trước giờ em rất ổn, chỉ là đêm qua đột nhiên tỉnh giấc, em nhận ra mình dường như đã mất đi động lực và mục tiêu cho tương lai.”

Mạnh Sơ vốn luôn là người có mục tiêu rõ ràng.

Thời trung học, cô kiên định muốn thi vào Đại học J. Cô không ngừng nỗ lực vì mục tiêu đó, và cuối cùng đã thành công.

Sau này, cùng Cố Đình và Vương La Nhiên thành lập đội thi đấu, rồi thuận lý thành chương khởi nghiệp cùng nhau, mục tiêu của cô là giúp Tinh Nguyên tồn tại và trở thành công ty tốt hơn.

Và cô luôn không ngừng phấn đấu vì mục tiêu đó.

Nhưng sự đời không như ý, cô không thể tiếp tục nữa nên đành lựa chọn rời đi.

Sau khi rời đi, cô lại cảm thấy một nỗi mất phương hướng khó tả về tương lai. Giờ đây cô có tiền bạc, có nguồn lực, chỉ cần muốn là có thể bắt đầu lại bất cứ lúc nào.

Nhưng cô chẳng thiết tha gì nữa.

Khi rời đi cô từng buông lời ngạo mạn với Cố Đình, cô nghĩ rằng mình có thể ngay lập tức bắt đầu sự nghiệp mới.

Nhưng con người không phải cỗ máy, sẽ có những cảm xúc khi mất đi điều gì đó quan trọng.

“Cho em thêm chút thời gian, em tin mình sẽ tìm được hướng đi mới.”

Mạnh Sơ nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ như mặt trời mỗi ngày đều mọc, mỗi ngày đều là một khởi đầu mới, rồi cô cũng sẽ tìm thấy con đường của riêng mình.

Trình Tân Dữ khẽ gật đầu: “Anh tin em sẽ làm được.”

*

Nhưng trước khi Mạnh Sơ kịp tiêu hóa hết những cảm xúc này, đã có người tìm đến cô.

Hóa ra tin tức cô rời Tinh Nguyên đã lan truyền ra ngoài.

Dù bước đi tiếp theo của cô chưa rõ ràng, nhưng đã có nhà đầu tư bắt đầu liên lạc.

Đương nhiên là để thăm dò ý định sắp tới của cô.

Không ai nghĩ Mạnh Sơ sẽ im hơi lặng tiếng, ngược lại, những nhà đầu tư gọi điện đều tỏ ra rất tin tưởng vào cô, thậm chí thẳng thừng tuyên bố bất kể cô làm gì tiếp theo, họ đều sẵn sàng tham gia vòng gọi vốn *****ên.

Điều kiện thậm chí để Mạnh Sơ tự đề xuất.

Và số nhà đầu tư gọi điện như vậy không chỉ một hai người.

Khi Mạnh Sơ kể chuyện này với Trình Tân Dữ, anh chỉ bình thản liếc nhìn cô: “Có gì lạ đâu? Mấy hôm trước đã có quản lý dự án của Vân Tích báo cáo với anh, đề nghị liên hệ sớm với em để thăm dò hướng đi tiếp theo.”

Mạnh Sơ tròn mắt ngạc nhiên: “Không ngờ em lại hot thế.”

“Một doanh nhân giỏi ngay khi có biến động trong sự nghiệp sẽ lập tức thu hút sự chú ý của thị trường. Sau này sẽ càng nhiều người liên lạc, thậm chí có công ty muốn chiêu mộ em. Bởi ngành robot hiện nay là công nghệ cốt lõi, được nhà nước ủng hộ, nhiều tập đoàn lớn đang thành lập bộ phận AI riêng.”

“Với năng lực của em, chỉ cần muốn thì em có thể đảm nhiệm vị trí quản lý ở bất kỳ công ty nào.”

Lần này Mạnh Sơ không nghĩ đây là do Trình Tân Dữ thiên vị cô. Bởi cô biết anh nói rất đúng.

Quả nhiên, không lâu sau một tập đoàn lớn trong nước đã gọi điện mời cô ra nói chuyện. Bọn họ thể hiện thành ý rất lớn, thậm chí hạ thấp tư thế đến mức tối đa.

Mạnh Sơ suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn từ chối khéo. Cô nói tương lai rất quan trọng, cô cần thời gian suy nghĩ kỹ bước đi *****ên của mình.

Cũng vào hôm đó, khi Mạnh Sơ vừa từ câu lạc bộ quần vợt về, đột nhiên nhận được điện thoại của Tống Vũ Miên.

“Sơ Sơ,” giọng Tống Vũ Miên nghe có gì đó kỳ lạ.

Mạnh Sơ ban đầu không để ý, chỉ hỏi: “Ừm, có chuyện gì thế?”

Tống Vũ Miên: “Cậu có thể đến với tớ một lúc được không?”

Lúc này Mạnh Sơ mới nhận ra bất ổn, cô lập tức nói: “Cậu đang ở đâu, tớ sẽ đến đón ngay.”

Khi Mạnh Sơ tới bệnh viện nơi Tống Vũ Miên làm việc, cô phát hiện một nửa mái tóc của bạn mình đã ướt sũng.

Giống như bị ai đó hắt nước vào.

“Có chuyện gì vậy? Bệnh nhân gây rối à?” Mạnh Sơ theo phản xạ hỏi.

Tống Vũ Miên lắc đầu, vừa định mở miệng giải thích thì nhìn thấy vẻ lo lắng của Mạnh Sơ, bỗng òa khóc.

“Đừng khóc, tớ ở đây rồi,” Mạnh Sơ vội vàng an ủi.

Sau khi dỗ dành bạn bình tĩnh lại, Mạnh Sơ mới nghe Tống Vũ Miên kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra dịp Tết năm nay, Tống Vũ Miên có đi xem mắt và cảm thấy khá hợp với đối tượng được giới thiệu. Anh ta cũng học ngành máy tính, là kỹ sư dữ liệu lớn, học vấn cao, thu nhập tốt, ngoại hình cũng ổn.

Mạnh Sơ trước đây từng nghe Tống Vũ Miên nhắc đến người tên Kiều Dật này, còn rất mừng cho bạn.

Tống Vũ Miên nói sau khi ổn định sẽ dẫn anh ta đi ăn cùng Mạnh Sơ và Trình Tân Dữ.

Ai ngờ hôm nay bỗng có một cô gái xuất hiện, tự xưng là bạn gái bốn năm của Kiều Dật, tố cáo anh ta chưa từng chia tay với mình và gọi Tống Vũ Miên là tiểu tam.

Ngay trước mặt bệnh nhân, cô ta hắt nguyên một cốc nước vào mặt Tống Vũ Miên.

Tống Vũ Miên tức giận đến run người, nhưng vẫn cố gắng giữ lại để giải thích.

Cô khẳng định mình không hề biết Kiều Dật đã có bạn gái, nhưng đối phương nhất quyết cho rằng cô “biết là tiểu tam mà vẫn cố làm”.

Sau khi người đó bỏ đi, đồng nghiệp đưa Tống Vũ Miên vào phòng nghỉ.

Và cô đã gọi cho Mạnh Sơ.

“Không sao, tớ biết cậu bị anh ta lừa,” Mạnh Sơ an ủi. Cô hiểu Tống Vũ Miên quá rõ, biết bạn mình không bao giờ làm chuyện biết mà vẫn chen vào.

Hơn nữa, Kiều Dật này còn được người nhà giới thiệu cho Tống Vũ Miên.

Đâu phải cô tự đi theo đuổi.

Mạnh Sơ ngồi bên an ủi Tống Vũ Miên rất lâu, đến khi bạn ngừng khóc mới nói: “Khóc một mình có giải quyết được gì không?”

Tống Vũ Miên lắc đầu.

“Đi thôi,” Mạnh Sơ kéo bạn đứng dậy.

Tống Vũ Miên ngơ ngác: “Đi đâu?”

Mạnh Sơ nhếch mép cười: “Tất nhiên là đi tìm kẻ chủ mưu thanh toán. Cậu biết công ty của tên Kiều Dật này ở đâu chứ?”

“Đến tận công ty tìm hắn sao?” Tống Vũ Miên tròn xoe mắt.

Mạnh Sơ: “Cô bạn gái kia không đi tìm hắn ta thanh toán, lại tìm đến nạn nhân bị lừa như cậu. Tại sao chúng ta phải tha cho hắn? Tại sao công việc của cậu bị đảo lộn, mà hắn lại bình an vô sự?”

Tống Vũ Miên vốn không phải người yếu đuối, chỉ là cô ấy lần đầu gặp phải chuyện này.

Cô ấy thực sự bị choáng váng vì tức giận.

“Đi thôi, đi tìm tên khốn nạn đó. Tớ mới là nạn nhân!”

Lúc này Tống Vũ Miên mới nhận ra, không thể chỉ giận một mình mà phải giải quyết cho ra nhẽ.

May mắn là trước đây khi trò chuyện, Kiều Dật không giấu giếm mà đã nói với Tống Vũ Miên địa chỉ công ty mình, dĩ nhiên Tống Vũ Miên cũng vậy. Nếu không, bạn gái hắn ta đã không dễ dàng tìm được Tống Vũ Miên như thế.

Khi Tống Vũ Miên nói tên công ty xong, Mạnh Sơ bỗng giật mình.

“Sao thế?” Tống Vũ Miên thấy cô đờ người ra.

Mạnh Sơ bình thản nói: “Không ngờ lại là đồng nghiệp. Công ty họ làm về AI và dữ liệu lớn, trước đây tớ từng gặp trưởng phòng bên họ vài lần.”

Trong ngành này, những người đứng đầu chỉ đếm trên đầu ngón tay nên khó tránh khỏi va chạm.

“Hay là cậu đừng đi nữa, để tớ tự đi giải quyết, đỡ ảnh hưởng đến cậu.” Tống Vũ Miên vội nói.

Nhưng Mạnh Sơ không nói hai lời, cô kéo thẳng Tống Vũ Miên lên xe.

“Tớ sợ cái gì?” Mạnh Sơ cười lạnh một tiếng rồi khởi động xe.

Sau khi lùi xe ra, cô nhìn Tống Vũ Miên nói: “Giờ tớ thất nghiệp, nếu có ầm ĩ lên thì tớ sợ gì? Chỉ có tên khốn đó mới phải sợ thôi.”

“Kẻ không đi giày đâu sợ người đi giày.”

Tống Vũ Miên: “…”

Cô trố mắt nhìn Mạnh Sơ, hình như câu này dùng không đúng ngữ cảnh thì phải.

Nhưng trong lòng cô lại trào dâng cảm động khó tả, bởi có một người bạn sẵn sàng xả thân vì mình thì còn điều gì quý giá hơn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.