"Hiện tại cô là y tá riêng của tôi, tôi có sơ xuất gì, vẫn là sẽ hỏi chỉ mình cô!"
"Cái người này anh có nói đạo lý hay không?"
"Tôi không nói đạo lý, nhưng cô không có chứng cớ." Doãn Trạch Vũ một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Anh thật đáng ghét!" Hai tay Đường Gia Nghê che mặt anh xoa loạn một hồi.
"Chỉ là mới vừa rồi anh thật sự rất đáng sợ, giống như là tôi xông lầm vào vùng cấm, thực sự sợ anh sẽ giết tôi!" Đường Gia Nghê dừng lại động tác trong tay, nhớ lại ánh mắt của Doãn Trạch Vũ lúc cô vừa mới bước vào phòng này.
"Nếu như đổi người khác, tôi thực sự có thể sẽ giết cô ấy!" Doãn Trạch Vũ có nhiều hứng thú nhìn mặt của cô, "Nhưng là cô... Tôi sẽ suy nghĩ một chút."
Doãn Trạch Vũ chưa bao giờ hoài nghi giữa người với người ở cái nhìn đầu tiên sẽ có nảy sinh tình cảm thích, nhưng anh chưa bao giờ lại tùy tiện nảy sinh cảm tình với người, vậy mà với một người phụ nữ thế này cảm thấy rất có hứng thú.
"Tại sao? Tôi chính là danh hoa có chủ(*)!" Vẻ mặt của cô đắc ý, một cái suy nghĩ cân nhấc cũng có thể làm cho cô thỏa mãn như vậy.
(*) Danh hoa: là chỉ người con gái đẹp, “Danh hoa có chủ”: thường tỉ dụ người con gái đã thuộc về một người nào rồi.
"Tôi biết, suốt ngày ôm di động chờ điện thoại của anh tiểu Minh, có đúng không?" Doãn Trạch Vũ một vẻ mặt bát quái.
"Anh..." Ý thức được anh ta nhìn lén di động của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-so-lam-hu-em/579968/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.