Ứng Nghê đối chiếu xong với kho, giao lại tờ đơn cuối cùng cho quản lý kiểm tra, hoàn thành công việc bàn giao. Khi cô ôm thùng giấy bước ra khỏi cổng công ty, so với sự tức giận và tủi thân, cảm giác nhiều hơn cả là sự giải thoát thoải mái từ trong ra ngoài, toàn thân nhẹ nhõm.
Mấy ngày tiếp theo, cô ru rú trong nhà không bước chân ra ngoài, nằm từ sáng đến tối, như muốn ngủ bù lại hết những mệt mỏi của mấy năm qua.
Nghỉ ngơi trọn vẹn bốn ngày, cô mới lấy lại tinh thần đến bệnh viện.
Mùa mưa vẫn chưa qua, thời tiết ẩm ướt, Ứng Nghê mở toang tất cả cửa sổ và cửa ra vào để thông gió. Con gái của người chăm sóc vừa thi đại học xong, tối nay có kết quả, cả buổi sáng trên mặt bà ấy đều hiện rõ vẻ lo lắng, liên tục ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Buổi trưa sau khi lau người và cho ăn cháo xong, Ứng Nghê liền để bà ấy về nhà.
“Thật sự xin lỗi, tiền công hôm nay tôi không lấy đâu, ngày mai tôi sẽ đến sớm để thay ga giường.” Người chăm sóc xách túi lên, vẻ mặt ngại ngùng.
“Không sao, cứ đến theo giờ bình thường là được rồi.” Ứng Nghê vừa nói vừa đứng dậy, đi theo người chăm sóc ra cửa, sau khi ra khỏi cửa, cô lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì, trên đó viết mấy chữ “Đề Tên Bảng Vàng”.
Người chăm sóc liên tục xua tay, “Không được, không được, cái này không thể nhận.”
“Có gì mà không thể nhận, cô chăm sóc mẹ tôi chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ly-hon-nguyet-ha-o-vuu/766538/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.