Kỳ nghỉ lễ Lao động năm ngày. Nghỉ bù hai ngày, Ứng Nghê tăng ca ba ngày, gần như chẳng được nghỉ ngơi gì.
Hơn nữa, chỉ có mỗi mình cô tăng ca trong phòng.
Ngày mười, bảng lương được công bố, mặt mũi Ứng Nghê tối sầm, cầm tờ giấy lao thẳng đến văn phòng giám đốc.
“Tháng sáu sẽ điều chỉnh lương, không chỉ riêng mình cô, lương của tất cả nhân viên trong công ty đều sẽ được điều chỉnh.” Nữ lãnh đạo xem xét tài liệu hồi lâu, phát hiện người đến hỏi tội vẫn còn đứng đó, ngẩng đầu lên vỗ vỗ tập tài liệu, có chút thiếu kiên nhẫn: “Sắp rồi, tháng sau.”
Ứng Nghê đứng thẳng như cọc gỗ, kiên quyết không rời đi.
Nữ lãnh đạo nói thẳng: “Bây giờ không thể tăng lương riêng cho một mình cô được.”
Ứng Nghê đã bị lấy lệ nhiều lần rồi, chỉ muốn biết một điều, “Tăng bao nhiêu?”
Nhắc đến điểm mấu chốt, nữ lãnh đạo ơ một tiếng, cười cười đánh trống lảng: “Cái này phải xem xét tình hình công ty, tôi không quyết định được, đến lúc đó sẽ biết.”
Công ty thương mại Hoa Hưng chuyên xuất khẩu quần áo, tuy không phải là công ty hàng đầu trong ngành, nhưng có năm trăm nhân viên, cũng không phải là nhỏ. Lương của Ứng Nghê rất bình thường, mỗi năm chỉ tăng hai trăm tệ, so với mức tăng gần một nghìn tệ của đồng nghiệp.
Gần như không tăng.
Ứng Nghê im lặng, cứ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Nữ lãnh đạo bị cô nhìn chằm chằm đến mức hơi mất tự nhiên, thu lại nụ cười giả tạo, “Cô nhìn tôi cũng vô ích, cho cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ly-hon-nguyet-ha-o-vuu/766554/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.