Thường xuyên bị người khác chú ý, Ứng Nghê đã quen rồi, nhưng lúc này bị Trần An lướt qua một cái đầy ẩn ý như vậy, cô bỗng cảm thấy không được tự nhiên.
Chủ yếu là do anh có lông mày rậm, mí mắt lại mỏng, con ngươi đen láy nhìn người khác mang theo vài phần sắc bén.
So với việc cho rằng cô xinh đẹp, thì càng giống như đang xem xét điều gì đó hơn.
“Đang nói chuyện gì vậy, vui thế.” Từ trước đến nay Lục Thịnh Chi vẫn luôn đi cùng Trần An, ba bước gộp thành một bước đi tới, cười tít mắt xen vào câu chuyện.
Mọi người mỗi người một câu, giọng điệu mang theo ý trêu chọc, chắp vá lung tung dựng lên toàn bộ sự việc.
Lục Thịnh Chi là người tinh ý, khi nhắc đến mấy chữ “Học sinh được miễn giảm học phí”, liền “Á” một tiếng, “Giữa các bạn học với nhau đừng nói mấy chuyện này.” Nhìn về phía Trần An, nhướn mày chuyển chủ đề: “Cổ phiếu còn bán không? Cho anh em bạn bè cùng kiếm chút cháo chứ.”
Sau câu nói này, trọng tâm chú ý tự nhiên vòng qua cuộc tranh cãi của Ứng Nghê và La Toản, rơi vào chuyện mâu thuẫn trước đây của cô và Trần An.
Anh ta vỗ vai Trần An trêu chọc: “Vì bạn trai mà, có thể thông cảm!”
Trần An đứng rất gần lưng ghế, gần như là dựa vào đó mà đứng. Anh buông tay, cười nhạt một cái, ý cười rất nhạt, chỉ lướt qua bề mặt. Khiến người ta không nhìn ra chuyện này là thật hay bịa đặt.
Một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, xoay quanh nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ly-hon-nguyet-ha-o-vuu/766552/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.