Tình hình của Lâm Dung Uyển tệ hơn dự kiến.
Người chăm sóc nói rằng không lâu sau khi cô rời đi, bà bắt đầu tím tái môi, khó thở. Bà ấy vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ, nhưng chưa kịp kiểm tra thì máy theo dõi nhịp tim đã phát ra tiếng bíp bíp inh ỏi báo động.
Mặt trời đang lặn bên ngoài cửa sổ tỏa ra ánh sáng màu cam nhạt, vẫn còn khá sáng, nên ánh sáng trắng từ đèn trần không rõ ràng lắm. Có lẽ vì hơi thở trở nên gấp gáp nên mùi thuốc sát trùng nồng nặc hơn bao giờ hết.
Đối mặt với vẻ mặt nghiêm nghị pha chút trấn an thường thấy của bác sĩ, tai Ứng Nghê ù đi với những tiếng ồn ào vô nghĩa. Cô nghe thấy, nhưng dường như lại không nghe rõ. Cô ngây người nhìn bác sĩ, môi hé mở, cảm giác như đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ bé bị bão táp đánh cho chao đảo, hoang mang không biết làm sao.
Sau khi bác sĩ rời đi, y tá lại kiên nhẫn giải thích một lần nữa.
Tóm lại là: Sau khi cấp cứu thành công cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Ứng Nghê đi theo Trần Kinh Kinh đến văn phòng, ký hết tờ này đến tờ khác, cô vẫn luôn bình tĩnh nắm chặt bút, cho đến khi ký đến giấy đồng ý phẫu thuật cuối cùng, lướt qua dòng chữ đen trắng “có thể làm bệnh tình nặng thêm và nguy hiểm đến tính mạng”. Ngón tay cô bỗng nhiên mất hết sức lực, bút rơi xuống đất.
Trần Kinh Kinh đã gặp cảnh tượng này rất nhiều lần, đa số mọi người khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ly-hon-nguyet-ha-o-vuu/767319/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.