Edit: Rùa
Từ Kính Dư cũng không nghĩ tới Ứng Hoan sẽ nhào lên, may mà anh đứng vững, bị cô đụng mạnh như vậy cũng chỉ hơi loạng choạng, tay thuận thế ôm eo cô, ổn định cơ thể. Vòng eo của cô gái nhỏ mềm mại tinh tế, mềm mại đến mức làm anh có cảm giác, chỉ cần dùng một chút sức, eo của cô cũng có thể bị anh chặt đứt.
Ứng Hoan đặt hết chú ý vào di động của anh, liều chết che miệng anh không cho anh nói chuyện, còn không ý thức được hiện tại hai người đang gần như thế nào.
Cô gấp đến mức thở dốc, hơi thở mềm mại phun lên cổ anh, đôi mắt trừng lớn.
Từ Kính Dư nhìn cô, chớp chớp mắt, đáy mắt đều là ý cười vô hại. Trên người anh mặc áo đồng phục mùa hè của đội, áo thun mỏng ngắn tay, thân nhiệt của anh rất cao, độ ấm cao hơn người bình thường.
Ứng Hoan bị anh ôm eo, càng dán chặt vào người anh hơn, độ ấm cao lên, mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Lúc này, Từ Kính Dư lại đem điện thoại đặt bên tai cô.
Đầu bên kia, Đỗ Nhã Hân còn đang hỏi: "A? Sao cô bé lại gạt người? Tức là thật sự có người theo đuổi sao?"
"Sao không nói lời nào?"
Ứng Hoan: "...."
"Làm sao vậy? Tiểu Dư, tín hiệu không tốt?"
Đỗ Nhã Hân cầm điện thoại đến trước mặt, nhìn nhìn, lại nghi hoặc mà để bên tai, nhỏ giọng nói thầm: "Làm sao lại không nghe thấy? Đi thang máy sao?"
Ứng Hoan che miệng Từ Kính Dư lại, nghe câu nói truyền đến, đối diện với đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ngung-yeu-em/1494383/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.