Hoàng tử nhìn về phía phù thủy… tiếc rằng chỉ còn lại bóng đêm.
Minh Hy ngồi trầm ngâm trong phòng mình, mắt nhìn đăm đăm vào tấm ảnh trên bàn. “Tại sao anh không treo nó lên?” Câu hỏi của cô cứ vang vọng trong đầu. Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc đó nhưng chẳng hiểu tại sao mình lại không làm vậy. Hồi tưởng vẻ phẫn uất và những gì cô nói vừa rồi, anh bất giác đưa tay lên nơi trái tim mình. Nó vẫn rất đau. Gia Ái nói đúng, anh chưa bao giờ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ. Trước kia anh cho rằng mình lạnh lùng như thế là tốt cho cô, nhưng anh lại quên mất liệu cô có thật sự cảm thấy vậy là vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn, sự hiện diện của Gia Ái gần như trở thành mảnh ghép trong cuộc sống của anh, anh vẫn luôn nói mình ghét cô nhưng bản thân anh biết cảm giác của mình không phải là vậy. Cái anh hục hặc, anh chán ghét là việc phải tham gia vào cuộc gia chiến kia. Anh khó chịu khi bất cứ mục tiêu nào trong đời cũng phải tính đến lợi ích thiệt hơn, tất cả nỗ lực đều nhằm tranh thắng bại. Anh muốn có một cuộc sống tự do, một khoảng không gian cho anh cơ hội thực hiện mọi ước vọng lẫn hoài bão, nhưng tiếc là Gia Ái lại không thể trở thành một phần trong đó. Ở bên cô, mãi mãi anh cũng sẽ phải sống bó buộc mình như thế, giống như một chú chim hải âu vĩnh viễn xếp cánh sau chấn song sắt, mắt hướng về biển cả nhưng bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-yeu-em-mot-ngay-hay-sao/2583422/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.