“Cho nên chỉ cần cô cố gắng chịu đựng qua tối nay thì sau này muốn có bao nhiêu thịt để ăn đều được.”
Đến bây giờ thì tôi đã hiểu rõ nội hàm trong lời mà Hà Truân đã nói với tôi tối hôm nay rồi.
Thì ra ngay từ đầu anh ta đã biết tôi muốn chạy trốn cùng bác sĩ con vịt.
Anh ta đã từ từ quan sát kĩ từng hành động của tôi, tôi giống như con ba ba bị anh ta bỏ vào trong bình gốm.
Hà Truân đứng trước xe quân dụng, lưng dựa vào đầu xe, chân co lên, đạp vào chiếc xe.
Tay cầm gậy gỗ, quanh người tỏa ra một loại khí thế kiêu ngạo, bễ nghễ nhìn mọi người.
Qua lớp áo quân trang, bắp thịt thật chặt, cuồn cuộn nổi lên như muốn phun trào ra một loại sâu trầm, cuồng dã đặc biệt.
Anh ta nhìn tôi, cặp mắt thú sắc bén liếc tới: “Cô lừa tôi.”
Đúng ra anh ta phải tức giận, nhưng lúc này tôi càng tức giận hơn, thò cổ ra ngoài giận dữ hét to: “Anh lại có thể không tin tôi?”
“Là chính cô làm cho tôi không thể tin tưởng được trước.” Hà Truân đổ lỗi cho tôi.
Nhưng tôi không đồng ý: “Không, nếu anh tin tôi thì làm sao anh có thể phát hiện ra tôi lừa anh? Chỉ có anh không tin tôi trước thì anh mới phát hiện ra được tôi lừa gạt anh, lỗi là ở anh!”
Logic của tôi làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên trợn trắng mắt.
Hà Truân là người đầu tiên từ trong đám sương mù Logic này thoát ra ngoài: “Xuống xe, trở về với tôi.”
“Anh sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thit-khong-vui/1612297/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.