Nước mưa đập vào cửa kính xe, âm thanh lộp bộp vang khắp không gian bên trong. Thi Miểu hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng của Chu Dĩ Từ. Ánh sáng khi tỏ khi mờ lướt qua gương mặt anh, bóng tối nhảy múa, làm đường nét khuôn mặt hơi mờ nhòe. Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, tay áo được xắn lên một nửa, để lộ đường nét cánh tay săn chắc. Chiếc đồng hồ đeo trên làn da trắng lạnh, một tay anh xoay vô lăng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng kiềm chế. Cả phong thái lẫn trang phục đều giống như anh vừa rời khỏi một buổi tiệc. Sự uể oải pha lẫn với vẻ mệt mỏi vô tận. Chu Dĩ Từ bỗng cảm nhận được ánh mắt của Thi Miểu, nhân lúc đèn đỏ phía trước, anh đạp phanh, quay mặt nhìn cô, ánh mắt giao nhau: “Em yêu, sao thế?” Anh theo thói quen đưa tay chạm vào mặt cô: “Mệt à?” Thi Miểu lắc đầu, định kéo tay anh ra, nhưng không ngờ anh nắm ngược lại, đan vào kẽ ngón tay cô, mười ngón đan xen. Bàn tay anh hơi mát, giống như chất cảm của ngọc. Thi Miểu không thể giằng ra, đành lườm anh một cái và nói: “Tập trung lái xe đi.” Vẻ mặt Chu Dĩ Từ bình thản, mở miệng: “Nắm một lúc thôi.” Giọng anh hơi trầm, như một viên sỏi nhỏ ném vào đáy lòng cô. Thi Miểu mím môi, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đó là ai vậy?” Trong sự tĩnh lặng, Chu Dĩ Từ đột nhiên lên tiếng. Thi Miểu dừng lại một chút, rồi hiểu anh đang hỏi gì, cô trả lời: “Đồng nghiệp.” Nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-tu-biet-mua-xuan-ban-chi-te-moc/2780476/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.