Danh gia đao pháp, kiếm pháp, thường thường cho rằng dùng song đao song kiếm là chuyện rất ngu xuẩn.
Dưới cặp mắt danh gia thương pháp, song thương không thể được coi là một loại thương.
Bởi vì võ công cũng giống như rất nhiều cái gì khác trên đời này, nhiều chưa chắc nhất định là hay.
Một người bàn tay có bảy ngón chưa chắc điểm huyện tinh vi hơn người chỉ có năm ngón tay.
Người chân chính rành điểm huyệt, chỉ cần dùng một ngón tay là quá đủ.
Nhưng người dùng song đao, song kiếm cùng có cái đạo lý của họ. Người ta rõ ràng là có hai tay, tại sao chỉ dùng một vũ khí thôi?
Bất kỳ đạo lý nào chính xác hơn, hiện tại, nhất định không ai cho rằng Cao Lập buồn cười tí nào.
Cặp thương của y giống như đầu con rồng, cánh con chim ưng. Y từ trước mặt Tây Môn Ngọc xông qua, cây thương của y bay ra. Cây thương bay ra đó, biểu thần một trận huyết chiến đã bắt đầu khai diễn.
Nhưng Thu Phong Ngô còn chưa động đậy, bởi vì Tây Môn Ngọc chưa động đậy, thậm chí còn không để mắt nhìn tới Cao Lập. Ánh mắt của y đang nhìn chăm chú vào bàn tay của Thu Phong Ngô, bàn tay cầm kiếm.
Thu Phong Ngô có thể cảm thấy được lòng bàn tay của mình đang rướm đầy mồ hôi lạnh.
Tây Môn Ngọc bỗng cười một tiếng, nói :
- Ta mà là chú, hiện tại đã thả cây kiếm đó xuống đất.
Thu Phong Ngô nói :
- Sao?
- Bởi vì nếu chú thả cây kiếm xuống, không chừng còn có cơ hội sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-tuoc-linh/2593010/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.