Khi nào thì con người ta không còn sợ cái chết nữa?
Kaori không biết. Thứ cảm xúc này thật xa lạ. Chưa bao giờ cô biết, con người có thể vượt qua nỗi sợ hãi của mình đến mức như vậy.
Rõ ràng Genkishi rất sợ chết.
Đối diện với nó, hắn đã vứt bỏ tôn nghiêm, khóc lóc như một đứa trẻ.
Nhưng giờ khắc này đây... Kaori nhìn vào vị trí trống rỗng kia, ánh mắt khó nén nổi mịt mờ.
Vì tín ngưỡng, ngươi nguyện ý vứt bỏ tất cả sao...?
Vì sao lại tin tưởng như thế?
"Byakuran đại nhân, tên kia lảm nhảm gì thế?"
"Ai biết được, hắn thật ấu trĩ." Byakuran híp mắt cười. "Vì thế mà ta mới có thể điều khiển và đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay."
Genkishi, ngươi biết không?
Người mà ngươi tôn sùng như Chúa Trời... Thực ra không hề để tâm tới ngươi.
Nhìn đi. Hắn lãnh huyết như thế, đem sự trung thành của ngươi đùa bỡn tiêu khiển...
Vì sao lại tin tưởng như thế, hả?
"Kao-chan thấy mất mát vì cái chết của Genkishi ư?" Byakuran xoa đầu cô: "Đừng buồn. Hắn không xứng đâu."
Kaori mím môi không nói.
"Em xem, trò chơi vẫn còn tiếp tục. Nhưng tôi đã nhìn thấy kết cục của nó rồi." Hắn vươn tay chạm vào gò má của Kaori, ép buộc cô nhìn vào màn hình trước mắt: "Em xem. Chúng ta thắng rồi."
Đồng tử của Kaori co rụt lại.
Irie Shoichi với ngọn lửa yếu ớt đang chạy đi. Dù vấp ngã, hắn vẫn bò dậy, cố gắng chạy xa một chút, chạy xa chút nữa.
Chạy, phải chạy thật nhanh.
Phải cố gắng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khr-ai-noi-gap-ban-tren-mang-la-tot/2586263/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.