Ngày hôm sau, không một ai đi học cả. Kaori ngó sang nhà bên cạnh nhìn một lúc, vài giây sau, cô lấy dũng khí hét lên:
"Ky-o-ya!!"
Vừa dứt lời, tiếng bịch bịch bịch vang lên, Hibari Kyoya mở tung cửa sổ lao ra, vung tonfa về phía cô một cách hung mãnh.
Fukawa Kaori vội vã ngã về phía sau, còn chưa đợi cô có phản ứng gì khác, có một bàn tay chạm vào eo cô, siết chặt, nhảy về sau.
"Shi shi shi..." Belphegor cười một tiếng đầy quái dị, mái tóc vàng dài che khuất đôi mắt thâm trầm u ám, lơ đễnh nói rằng: "Ngươi đang làm gì công chúa~?"
"Tch." Hibari chậc một tiếng, nguy hiểm híp mắt lại: "Ai cho phép ngươi ở đây?"
"Vương tử tự cho phép."
Hibari không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn Kaori. Kaori nhảy dựng lên:
"Vì vì vì vì anh ta và Mammon không có tiền! Thông cảm tí đi!"
"Oa nga?" Hibari nhếch miệng: "Thông cảm? Động vật ăn cỏ, trái với kỷ luật của Namimori là muốn chết phải không?"
Mắt thấy tonfa kia sắp vung xuống, Kaori giống như con lươn trượt khỏi vòng tay của Belphegor, xoay người lao ra cửa, hét to:
"Đừng có lừa tôi! Trong các quy định của Namimori không hề có luật cấm người khác tới ở!"
Hibari: "..."
Hibari: "Cắn chết!"
Belphegor thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn Hibari: "Shi shi shi... Ngươi là gì của Kaori?"
Không đợi Hibari trả lời, hắn tự đáp: "Công chúa là của vương tử nha."
Một lời không hợp, cả hai lao lên đánh nhau. Mammon ở phía sau cánh cửa chậc một tiếng, bay theo Kaori.
"Hộc hộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khr-ai-noi-gap-ban-tren-mang-la-tot/2586268/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.