🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ban đêm, đèn bệnh viện sáng trưng.

“Khối u bây giờ đã lan đến ngực của bệnh nhân, còn có hạch bạch huyết ngoài phổi, cháu nhìn chỗ này, chỗ này đi, đã lớn lắm rồi, trong phổi cũng có…”

Lâm Tinh Dao cầm sổ khám bệnh và hồ sơ bệnh án của bà ngoại, nhìn bác sĩ chỉ chỗ này chỗ kia trên tấm phim nói cho cậu khối u đã di căn đến đâu. Cậu vẫn đang đeo balo, mặc bộ đồng phục phối xanh dương trắng của THPT số 7, cổ áo và vạt áo đồng phục đã sờn gần hết, tay áo và ống quần rộng thùng thình nhưng được giặt rất sạch sẽ.

“Trước mắt thì bà ngoại cháu đã bước vào giai đoạn cuối của ung thư phổi…”

Lâm Tinh Dao hỏi: “Bác sĩ ơi, cái này chữa thế nào ạ?”

Bác sĩ trả lời, “Nếu phát hiện sớm hơn một chút thì có thể chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật, nhưng với tình hình hiện tại nếu muốn phẫu thuật thì rủi ro khá lớn, hơn nữa chi phí phẫu thuật cũng tương đối cao, do bệnh nhân hiện tại đã ngoài bảy mươi, thực ra vẫn còn cách dùng hóa trị và liệu pháp nhắm trúng đích*, nếu cháu còn phân vân thì tốt nhất nên bàn bạc với bà ngoại nhé.”

*: Liệu pháp nhắm trúng đích (Targeted therapy) là liệu pháp điều trị ung thư bằng cách sử dụng các thuốc làm hạn chế sự tăng trưởng và lan tràn của bệnh ung thư

Lâm Tinh Dao trở lại trước phòng bệnh. Cậu muốn đẩy cửa bước vào, giơ tay lên nhưng rồi lại hạ xuống, đứng ngẩn người trước cửa. Một lúc sau, cậu xoay người đi, vào thang máy xuống tầng.

Tối thu gió se, Lâm Tinh Dao mặc đồng phục mỏng manh nhưng không cảm nhận được gió lạnh, quanh quẩn một mình trên con đường nhỏ dưới bệnh viện. Cậu liên tục lau nước mắt, có thế nào cũng không ngưng khóc lại được.

Lâm Tinh Dao được ông bà ngoại nuôi nấng từ nhỏ. Lúc cậu ba tuổi, bố cậu vào tù vì tội lừa đảo, sau đó mẹ cũng rời xa quê hương để lại đứa con nhỏ cho hai ông bà nuôi. Sau khi ra tù chưa được bao lâu, bố cậu lại bị kết án chung thân vì cướp tài sản theo nhóm và vô ý làm chết người, kể từ đó ngồi tù suốt đời. Ông ngoại Lâm Tinh Dao qua đời vì uất ức, cuối cùng chỉ còn lại cậu và bà ngoại nương tựa vào nhau đến giờ.

Lâm Tinh Dao không có bạn bè, những năm tháng đến trường chưa một ngày nào được vui vẻ. Khi ấy bố cậu và đám bạn xấu của ông ta ngang nhiên đột nhập vào một tiệm tạp hóa để cướp của và vô ý giết người. Vụ việc này đã gây chấn động vào thời điểm đó, gần như toàn bộ họ hàng thân thích đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Lâm.

Mọi người đều biết Lâm Tinh Dao là con trai của một kẻ phạm tội cướp của và giết người.

Một làn gió thu thổi qua, Lâm Tinh Dao không chú ý, hồ sơ bệnh án trong tay bị gió thổi bay mất. Cậu vội vàng quay lại nhặt lên, đột nhiên có người đi ra từ góc bên cạnh, người ấy cao ráo chân dài, đường nhỏ lại không có đèn, hai người bất ngờ va vào nhau.

Chiếc bát inox rơi xuống đất loảng xà loảng xoảng, tiếp theo đó mùi đồ ăn nóng hổi dần bốc lên. Lâm Tinh Dao vội vàng xin lỗi, nhìn thấy đống bừa bãi dưới đất, có vẻ đoán được là mang cơm đến cho người nhà.

Người đó không để ý phía mình mà nhặt sổ khám bệnh và hồ sơ bệnh án rơi tán loạn xuống đất lên trước, không buồn nhìn mà xếp lại gọn gàng đưa cho Lâm Tinh Dao, “Không sao. Của cậu đây.”

“Cảm ơn.” Lâm Tinh Dao bối rối nhận lấy đồ của mình rồi vội vàng lau nước mắt tùm lum trên mặt, thấy chiếc cặp lồng người đó cầm bị rơi hết đồ ăn ra nên bước tới nhặt lên đầy căng thẳng, “Xin lỗi, em mua lại cho anh một suất nhé ạ.”

“Không sao thật mà.” Giọng nói của cậu học sinh nam rất êm tai, trầm thấp và vô cùng dịu dàng, “Đừng lo.”

Lâm Tinh Dao vẫn muốn mua lại một suất cơm nhưng cậu bạn lại cười khoát tay chỉ nói không sao đâu. Cuối cùng cả hai dọn dẹp sạch sẽ dưới đất rồi vào nhà vệ sinh trong sảnh bệnh viện rửa tay.

Lúc này Lâm Tinh Dao mới thấy rõ mặt mũi của cậu bạn. Chàng trai cao hơn cậu gần một cái đầu, trông rất đẹp trai, mặc áo khoác màu nâu đậm và quần dài màu đen, càng tôn lên ngoại hình ưa nhìn.

Cậu vẫn còn ngượng, hỏi thăm, “Cậu đến đưa cơm cho người nhà à?”

“Ừm.” Hứa Trạc gật đầu, “Cậu học THPT số 7 à?”

“Ừ.”

“Mình cũng thế.”

Lâm Tinh Dao hơi ngạc nhiên, nhưng vì rất ít khi giao lưu với bạn cùng trang lứa nên phản ứng khá đờ đẫn, “Ồ.”

Cậu bạn không hề để ý, lịch sự giới thiệu bản thân, “Mình là Hứa Trạc, lớp 11–1.”

Lớp Một là lớp chọn ban tự nhiên. Lâm Tinh Dao gật đầu, “Mình tên Lâm Tinh Dao, lớp Mười.”

Hứa Trạc không hỏi thêm, lau khô tay xong lấy trong túi một gói khăn giấy đưa cho Lâm Tinh Dao.

“Rửa cả mặt đi?” Hứa Trạc đề xuất.

Lâm Tinh Dao xấu hổ nhận lấy khăn giấy, vặn vòi nước rửa mặt. Sau khi cậu lau khô mặt, Hứa Trạc nói, “Vậy mình đi trước đây.”

“Ơ… ừ.” Lâm Tinh Dao nắm chặt khăn giấy muốn trả lại cho hắn nhưng tay chân luống cuống, vỏ túi khăn giấy đã bị cậu vò nhăn lại, còn dính nước nên Lâm Tinh Dao đành bỏ khăn giấy chẳng khác nào rau nát vào ví đựng xu, “Thật sự rất xin lỗi cậu.”

Hứa Trạc hết sức kiên nhẫn nói ‘không sao’ một lần nữa rồi xoay người rời đi. Lúc sải bước hắn thẳng lưng, tay cầm chiếc cặp lồng trống không, nhanh chóng hòa vào màn đêm.

Lâm Tinh Dao ngẩn người trong nhà vệ sinh một hồi, xì hết nước mũi rồi quay người ra ngoài lên tầng.

Cuộc sống của Lâm Tinh Dao về cơ bản là bà ngoại, nhà, kiếm tiền. Bà ngoại muốn cậu lên lớp học hành nên cậu khoác balo ngoan ngoãn đến trường, còn về việc học ra sao cậu cũng không chắc được, vì dẫu sao mối quan hệ bạn bè thì tệ, giáo viên cũng không thích cậu mà bản thân cậu cũng không thông minh, không có đầu óc học hành.

Lâm Tinh Dao còn phải kiếm tiền. Kể từ khi bà ngoại ốm, cậu càng muốn kiếm tiền hơn. Cũng may bà cụ sống tiết kiệm, tiền tiêu cho cháu ngoại cả nên vẫn còn kha khá tiền để dành.

Nhưng tiền tiết kiệm của riêng bà cụ không phải kế hoạch lâu dài. Lâm Tinh Dao lén bà ngoại kiếm tiền, làm người chơi game thuê. Cậu chơi game rất giỏi, sau hơn nửa năm lần mò trong hội chơi game giờ đã tìm được cách chơi tạm ổn. Kĩ năng cậu tốt, giọng hay nhưng không giỏi ăn nói và cũng không nói nhiều lắm, nhưng lại có người thích vậy nên việc làm ăn của Lâm Tinh Dao cũng dần khấm khá lên. Những người tìm cậu đa số là những cô bạn trạc tuổi hoặc các chị gái, đôi khi cũng có con trai. Lâm Tinh Dao không từ chối bất cứ ai, cứ có tiền là làm.

Năm lớp 10 Lâm Tinh Dao không muốn đi học, thỉnh thoảng trốn học đi net kiếm thêm, sau đó bị giáo viên bắt gặp báo với người nhà, bị bà ngoại lôi về nhà mắng một trận tơi bời, về sau không dám đi net trong giờ học nữa. Cậu đã khôn hơn, ngày nào ăn cơm xong cũng nói với bà ngoại là sang nhà bạn chơi, thế là giấu chứng minh thư giả vào người chạy đến quán net. Bà ngoại ngủ rất sớm nên cậu cũng không cần về nhà sớm, chơi một mạch đến một hai giờ sáng mới về, ngày nào cũng về nhà vào đêm hôm khuya khoắt.

Lâm Tinh Dao mặc kệ. Ban ngày cậu nằm sấp trên bàn ngủ, cậu là học sinh kém rất có tiếng, ngồi cạnh thùng rác hàng cuối cùng trong góc lớp, chỉ cần không làm phiền đến người khác thì có ngủ gục ở dưới gầm bàn cũng không ai quan tâm.

Bà ngoại còn muốn cậu học đại học. Lâm Tinh Dao nhức cả đầu, không biết liệu có thể thực hiện được tâm nguyện này của bà ngoại không. Cậu không thích học chút nào, lại càng ghét đến trường hơn, chỉ muốn lớn thật nhanh để kiếm tiền. Nhưng Lâm Tinh Dao không muốn làm bà ngoại thất vọng nên chỉ có thể giả vờ như mình rất bận, bận đi học, bận sang nhà bạn chơi.

Thứ Hai trường có tiết tự học buổi sáng. Sáng mùa thu trời se lạnh, Lâm Tinh Dao mặc chiếc áo khoác cũ bên ngoài áo đồng phục, uể oải bước vào lớp.

Tối qua hai bà cháu về nhà bàn bạc rất lâu, ý của bà ngoại là không muốn phẫu thuật hay hóa trị, uống thuốc là được. Bà thấy sức khỏe mình vẫn ổn, ăn uống được vận động được. Lâm Tinh Dao cũng biết ý của bác sĩ, bà cụ đã lớn tuổi, lại là giai đoạn cuối nên lên bàn mổ rồi chưa chắc đã xuống được.

Lâm Tinh Dao thấy hơi tuyệt vọng, không đủ sức để làm bất cứ chuyện gì. Phòng học xôn xao, có người đang nói chuyện, có người đang đọc sách, Lâm Tinh Dao đến trước chỗ ngồi của mình thì thấy trên bàn mình có một chồng sách cao, đề thi, đồ dùng học tập và cả chai nước uống.

Mặt Lâm Tinh Dao lạnh tanh, giơ tay đặt lên cạnh bàn rồi nhấc bàn lên, tất cả đồ linh tinh trên bàn lập tức rơi bình bịch xuống đất.

Phòng học im lặng.

“Mày bị điên à Lâm Tinh Dao!” Cô bạn ngồi trước cậu nhảy dựng lên, vội vàng nhặt bài thi của mình lên, “Đồ thần kinh!”

Lâm Tinh Dao nói, “Đây là chỗ của tao.”

“Để tí thì làm sao? Dù gì mày cũng đâu có học, ngoài dùng cái bàn này để ngủ ra mày còn làm gì nữa?”

Những người khác cũng nhao nhao tới nhặt đồ của mình và liếc nhìn Lâm Tinh Dao với ánh mắt kì quặc. Cô bạn ngồi xổm dưới đất nhặt bài thi của mình, vừa nhặt vừa khóc. Bạn cùng bàn an ủi nhỏ nhưng nhỏ lại quẳng đồ xuống, khóc lóc bỏ lại một câu ‘Đúng là đồ thần kinh!’ rồi chạy ra khỏi lớp.

Lâm Tinh Dao lại bị mách lẻo, đứng trong văn phòng bị phê bình.

Giáo viên khiển trách Lâm Tinh Dao, ban đầu cậu còn giải thích nhưng sau đó không nói gì nữa. Thậm chí đôi khi cậu hoài nghi có phải mình mắc tội nghiêm trọng thật không, ném đồ của người khác, cãi nhau với bạn cùng lớp, không học hành, không tôn trọng giáo viên, không có tinh thần tập thể, những gì xấu xa cậu đã làm hết cả rồi.

Lâm Tinh Dao đổi ID game của mình thành ‘Dao siêu xấu xa’, có khách nói đùa cậu rằng giọng nhẹ nhàng vậy mà, xấu xa thế nào được, Lâm Tinh Dao nói không biết, mọi người đều nói tôi xấu xa, chắc là thế thật.

Dù sao cậu cũng là con trai của một kẻ xấu xa.

Cả buổi sáng, mọi người xung quanh coi Lâm Tinh Dao như không khí. Cậu thấy thoải mái, gục xuống bàn ngủ tới mức đau lưng mỏi eo, đến khi tiếng chuông reo lúc mười hai giờ mới bò dậy đến căng tin ăn trưa.

Lâm Tinh Dao đi theo đám đông xuống cầu thang, khi xuống tòa dạy – học, cậu đi ngang qua bảng tin bên rìa bãi cỏ, đó là bảng vàng danh dự. Cậu chỉ vô tình nhìn thoáng qua đã thấy quen quen.

Lâm Tinh Dao đưa mắt nhìn rồi nhận ra. Trong tủ kính là ảnh của hai học sinh xuất sắc, ảnh của một học sinh nam trong đó không phải là Hứa gì gì… Hứa Trạc sao?

Lâm Tinh Dao nhìn kĩ lại, chắc chắn đó là Hứa Trạc mà mình mới biết tối qua, lớp Một, điểm trung bình tất cả các môn đứng đầu khối, đạt giải Nhất kì thi Hóa học gì gì đó, đạt giải Nhất kì thi Sinh học gì gì đó.

Lâm Tinh Dao nhìn một lúc rồi quay đầu đi tiếp tới căng tin ăn cơm. Cậu xếp hàng một mình, tìm bàn trống ngồi xuống ăn cơm một mình, ăn xong đi trả khay lại rồi rời căng tin. Nghỉ trưa hai tiếng không được ra khỏi trường nên Lâm Tinh Dao về lớp, ăn no rồi nằm gục xuống bàn ngủ.

Buổi chiều có tiết Thể dục. Lâm Tinh Dao học ở một lớp ban xã hội không ra gì, lớp nhiều con gái, đa số không thích vận động, hầu như chạy vài bước và tập bài thể dục xong là túm năm tụm ba đi chơi mất, giáo viên Thể dục cũng không buồn quan tâm, mặc kệ bọn họ đi.

Lâm Tinh Dao không có ai chơi cùng nên chưa hết tiết đã về tòa dạy – học một mình. Bên ngoài trời lạnh, cậu ít vận động, thiếu dinh dưỡng, sợ lạnh sợ gió, trốn sau cột giữa hành lang tầng hai cầm điện thoại hẹn khách giờ chơi cùng tối nay.

Lâm Tinh Dao nghe thấy tiếng khá nhộn nhịp ở sân thể dục, nhìn thấy một nhóm người đùa vui ồn ào từ xa đi về phía nhà thể chất, chàng trai khoác túi vợt cầu lông đi phía trước hội đó rõ ràng là Hứa Trạc.

Mọi người đều vây quanh hắn, mấy cậu bạn nam khoác vai bá cổ nhau đùa giỡn với hắn, bọn họ nhanh chóng bước vào nhà thể chất.

Lâm Tinh Dao nhoài người vào lan can ngẩn người nhìn một hồi rồi quay lưng lại ngồi xổm sau bức tường tránh gió, tiếp tục gửi tin nhắn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.