🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi

28. TỈNH MỘNGĐêm khuya, phòng bệnh yên ắng, chỉ số điện tâm đồ lặng lẽ thay đổi.

 

Đêm khuya, phòng bệnh yên ắng, chỉ số điện tâm đồ lặng lẽ thay đổi.

Một người âm thầm vào phòng bệnh, đứng trước giường. Lý Như Tiên ngủ rất say, đau ốm khiến ngày qua ngày ý thức bà không còn tỉnh táo như hồi trước nữa.

Người ấy đứng trước giường khá lâu, cúi đầu nhìn bà cụ. Người ấy lấy một ống kim tiêm trong túi áo ra, ngón tay run rẩy, kim tiêm đã mấy lần trượt xuống kẽ ngón tay.

Khi kim tiêm sắp chạm vào cánh tay của bà cụ, bỗng một âm thanh vang lên trong bóng tối:

“Cô muốn làm vậy thật à?”

Người ấy suýt nữa hét lên ngã xuống đất, đánh rơi kim tiêm. Ánh trăng lành lạnh rọi từ ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng khuôn mặt của người ấy — Mạnh Tiểu Lan, dì của Lâm Tinh Dao, con gái út của Lý Như Tiên.

Trong phòng bệnh tối mờ, Hứa Trạc đứng sau lưng cô không biết từ lúc nào, cũng có thể là đợi cô đã lâu. Chân Mạnh Tiểu Lan mềm nhũn dựa vào thanh chắn cuối giường bệnh chống người dậy, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng: “Đây là… oxy già*, bác sĩ, bác sĩ nói, tiêm dung dịch này có thể g**t ch*t tế bào ung thư, có thể tăng hiệu quả điều trị.”

*: Hydrogen peroxide, công thức hóa học H2O2. Oxy già có đặc tính oxy hóa cực mạnh nên có tác dụng sát khuẩn, khử trùng.

Hứa Trạc bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ nào?”

Mạnh Tiểu Lan lo nơm nớp, không nói gì. Giọng điệu Hứa Trạc điềm đạm hơn, nói: “Là một ‘bác sĩ’ tên Hạ Văn ạ?”

Mạnh Tiểu Lan hoảng hốt nhìn Hứa Trạc: “Sao cháu biết…”

Giờ phút này cô mới để ý, người vừa nói lại là một cậu bé. Một đứa bé mặt vẫn còn rất trẻ, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, lạnh lùng, khiến người ta không đoán được cảm xúc.

Hứa Trạc nói: “Cháu nghĩ Hạ Văn nói với cô chú ấy từng là bác sĩ, còn đưa bằng tốt nghiệp ngành Y, chứng chỉ hành nghề y và bằng chứng công việc ở bệnh viện trung tâm cho cô xem, nên dù bây giờ chú ấy là chuyên gia hoạch định chiến lược nghề nghiệp, cô cũng tin tưởng lý do rời khỏi ngành Y của chú ta.”

Người phụ nữ hết sức nghi ngờ: “Cháu là ai? Cháu quen thầy Hạ à?”

Hứa Trạc bỗng hỏi: “Cô hay xem thời sự không ạ?”

“Gì, gì cơ?”

“Ngay gần bệnh viện trung tâm, một người đàn ông trung niên lái xe đâm chết cha mẹ mình, nguyên nhân là hai ông bà không đồng tình với công việc tài xế của chú ấy, năm nào cũng tỏ ra không hài lòng trước mặt chú ấy; không lâu sau đó, đứa con trai học lớp 11 của chú ấy nhảy lầu tự tử, thành tích của cậu bé vô cùng xuất sắc, nửa năm trước đã chuyển từ một trường cấp ba ở huyện vào THPT số 7.”

Hứa Trạc bước tới cạnh cửa sổ, tiện tay lấy giấy ăn cầm kim tiêm rơi xuống giường lên, nhìn ánh trăng mờ đầy hững hờ.

“Ngay trước đó, chú tài xế ấy đã học một khóa hoạch định chiến lược nghề nghiệp gần nửa năm của thầy Hạ. Không chỉ vậy, chú ấy còn bảo con trai mình đến học dự thính khóa học này, ngoài giờ học hai cha con vô cùng thân với thầy Hạ.”

Mạnh Tiểu Lan mấp máy môi: “Thầy Hạ là giáo viên giỏi, thầy đã giúp bọn cô phân tích năng lực bản thân, chỉ dẫn phương hướng nghề nghiệp và cuộc sống tương lai, còn tâm sự với bọn cô nữa, có rất nhiều người tới nghe bài giảng của thầy, cô chỉ là một trong số đó.”

Hứa Trạc nói: “Không chỉ vậy mà chú ấy còn quan tâm mỗi một kiểu người ngoài mức quy định. Ví dụ như chú tài xế đó lương ba cọc ba đồng, cuộc sống túng thiếu, năm nào cũng bị cha mẹ chê bai, gây áp lực; con trai của chú tài xế thành tích xuất sắc nhưng hướng nội, là một học sinh chuyển trường nhưng mãi vẫn không thích nghi với môi trường mới, không có bạn bè, cha mẹ đặt quá nhiều kì vọng, áp lực học tập lớn. Còn cô thì…”

Hứa Trạc dịu giọng nói: “Tinh Dao từng nhắc đến cô với cháu vài lần, trong lòng cậu ấy, cô là người vô cùng dịu dàng và tốt bụng, dù nhà không khá giả gì nhưng vẫn cố gắng hết sức giúp đỡ cậu ấy và bà ngoại, còn nói cô nấu ăn rất ngon nữa.”

Mạnh Tiểu Lan sững người: “Cháu là bạn Dao Dao à?”

“Cháu học cùng trường.”

Mặt Mạnh Tiểu Lan tái nhợt: “Dao Dao còn ngây ngô, nó… nó yêu bà ngoại nó lắm, xin cháu đừng nói với nó chuyện này.”

“Nếu cô đã biết, vậy tại sao còn làm cậu ấy tổn thương? Hơn nữa theo cháu thấy, cô cũng rất yêu mẹ mình.”

Mạnh Tiểu Lan nói nhỏ: “Mấy đứa còn bé, có rất nhiều chuyện chỉ khi lớn lên rồi mới hiểu. Cuộc sống… là hiện thực, cô cũng chỉ vì gia đình cô…”

Hứa Trạc nói: “Không. Đó đều là tư tưởng Hạ Văn tiêm nhiễm cô. Trước khi gặp Hạ Văn, dù cuộc sống của cô không như ý muốn, cô cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ làm hại người khác.”

“Cháu còn nhỏ, cháu không hiểu người lớn!”

“Nhưng cháu hiểu Hạ Văn.” Giọng Hứa Trạc lạnh nhạt, “Chú ta đã trò chuyện với mọi người một thời gian dài, hiểu được tính cách, gia đình, công việc của mọi người, sau đó nắm thóp mọi người. Chú ta có thể phóng đại điểm yếu trong tâm lý con người bằng rất nhiều cách, không chỉ là cuộc trò chuyện tưởng là chân thành. Vô hình trung sẽ chỉ dẫn mọi người vào một trường hợp đặc biệt nào đó, giao tiếp bằng ánh mắt hay cơ thể, nhân vật hay câu nói nào đó trong một tác phẩm nổi tiếng, một chuyến du lịch hay gặp mặt bạn bè… ám thị tâm lý mưa dầm thấm lâu, dù lúc một người đang đưa ra lựa chọn sẽ bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ từ hồi nhỏ, nhưng trong chúng ta mãi tồn tại một mặt tối, khi cô bị đẩy tới bờ vực, ngã chết chỉ là ý nghĩ sai lầm trong phút chốc.”

Mạnh Tiểu Lan nhìn Hứa Trạc như một con quái thú, “Rốt cuộc cháu là ai? Cháu quen thầy Hạ à? Thầy Hạ không phải là người như cháu nói! Trước kia cuộc sống của cô bết bát, ngày nào cũng hết sức mệt mỏi, đi làm về còn phải làm việc nhà, trong nhà không một ai quan tâm cô… chính thầy Hạ đã dẫn đường chỉ lối, cô đã tìm được một công việc tốt hơn nhờ sự giúp đỡ của thầy, cô —”

“Oxy già.” Hứa Trạc đột ngột cắt ngang lời cô, cầm kim tiêm lên. Dưới ánh trăng lờ mờ, dung dịch trong kim tiêm lóe sáng nhẹ. “Khi dung dịch được tiêm vào người, tế bào hồng cầu trong máu chứa chất sắt sẽ tiến hành phân hủy hydrogen peroxide thành nước và oxi, trong máu cơ thể người nhận lượng oxi có hạn, như vậy thì một ống kim tiêm oxy già đi vào cơ thể người từ bộ phận không bị ung thư hay hình thành khối u, nồng độ oxi cao sẽ xuất hiện bong bóng khí gây tắc nghẽn mạch máu**, bong bóng khí có thể di chuyển lên não gây thiếu máu lên não, từ đó gây ra chấn thương não mãn tính hoặc liệt nửa người.”

**: thuyên tắc khí

Đột nhiên người Mạnh Tiểu Lan run như cầy sấy. Hứa Trạc nói: “Cô bản tính lương thiện, dù thiếu kiến thức y khoa cần biết, cũng biết tự ý tiêm cho bệnh nhân nguy hiểm như thế nào, vậy nên vừa nãy cô mới chần chừ, sợ hãi. Nếu bản tính đã vậy, cô không sẵn sàng làm chuyện đó. Cháu không biết Hạ Văn đã ám thị tâm lý cô cụ thể thế nào, nhưng cô này, mẹ cô đã ung thư giai đoạn cuối, vốn là không còn được bao lâu nữa, nếu cô làm vậy thật thì không có bất cứ tác dụng nào ngoại trừ làm hại người thân của cô.”

Mạnh Tiểu Lan lẩm bẩm: “Cô… cô không biết, cô chỉ muốn chữa bệnh cho mẹ.”

“Cô… cô thật sự rất mệt.” Mạnh Tiểu Lan túm tóc khổ sở, “Bà ấy nằm ở đây hằng ngày, hoàn toàn không có chuyển biến tốt, nếu cứ nằm viện tiếp thì tiêu hết sạch tiền Dao Dao về sau đi học đại học mất, ngày nào tan làm cũng phải tới trông bà ấy, đưa cơm rót nước, bưng bô cho bà ấy, bây giờ chồng cứ nghe cô đi viện là lại chửi cô, con cũng không thèm đoái hoài gì đến cô, nói cô không quan tâm nó… chị thì cũng không biết đi đâu nữa, bao nhiêu năm rồi không có lấy một tin! Nếu chị ấy ở đi thì cô sẽ không mệt mỏi như thế này nữa…”

Mạnh Tiểu Lan quằn quại cùng cực, cứ tát vào trán mình liên tục như muốn vỗ cho ra thứ gì đó vậy.

Hứa Trạc không cản cô, chỉ nói: “Cháu đã thuê người chăm sóc, bắt đầu từ mai cô nghỉ được rồi. Cô cũng không cần lo phí học đại học của Tinh Dao. Cô chỉ lo nghĩ cho người nhà, nếu có thể nghĩ cho bản thân mình thì có lẽ rất nhiều sự việc được giải quyết dễ dàng.”

“Cô lo nghĩ cho người thân cũng sai ư?”

“Gánh nặng phi lý sẽ chỉ khiến tinh thần cô suy sụp.” Giọng Hứa Trạc điềm đạm, khẽ dìu người phụ nữ, “Cô cần nghỉ ngơi.”

Mạnh Tiểu Lan hoang mang như người mất hồn, được đỡ ngồi xuống giường xếp. Hứa Trạc quỳ một gối xuống nhìn cô, người phụ nữ lạnh toát, nhìn mặt Hứa Trạc với ánh mắt vô hồn, mãi lâu sau mới có chút sức sốc.

“Bây giờ cô đang mơ à?” Người phụ nữ thều thào.

Hứa Trạc nói nhỏ: “Vâng. Sáng mai tỉnh dậy cô có thể về nhà rồi.”

Trong ánh trăng lạnh lẽo, người phụ nữ thì thầm một mình, giọng nhỏ dần. Dường như cô sa vào một giấc mơ kì lạ, rồi lại bị cậu bé xa lạ, thờ ơ này đưa tới một giấc mộng khác, trong giấc mơ ấy không có quái vật gào thét trong lòng, chỉ có bóng đen vô tận tĩnh lặng.

Hứa Trạc đứng trong bóng tối, nhìn người phụ nữ ngủ say rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Tinh Dao thức giấc bởi tiếng nước chảy tong tong.

Hiện giờ cậu có biểu hiện suy nhược thần kinh, khó ngủ, rất dễ bị giật mình bởi tiếng động nhỏ. Tầm mắt cậu mù mịt, ban ngày thì ngồi lặng lặng bên giường đợi cả ngày, cũng không biết mình đi ngủ lúc nào, đến khi tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng, dường như cả thành phố này là con thú khổng lồ đen kịt đang ngủ say.

Ngồi một mình bên giường. Không bật được đèn vì đường dây điện đèn trong phòng này đã bị Hứa Trạc cắt phăng. Hứa Trạc nhốt cậu trong căn phòng này, hằng ngày nấu những món dở tệ cho cậu, thời gian còn lại không biết đi đâu.

Lâm Tinh Dao nhíu mày. Cậu đã bị khóa lại ba ngày, các giác quan đang dần trở nên tê liệt, nhưng cậu lờ mờ thấy bóng người kia rất lạ, khẽ gọi: “Hứa Trạc?”

Người ấy đứng lên, cao dong dỏng. Lâm Tinh Dao giật nảy người lùi về sau như một con mèo bị giật mình, lui từ đầu giường xuống cuối giường, lưng áp sát vào tường.

Nhờ ánh sáng yếu ớt, Lâm Tinh Dao thấy khuôn mặt của người ấy — Hạ Văn.

“Tinh Dao.” Hạ Văn nói, “Cháu phải chịu khổ rồi.”

Trông gã vẫn là một người lớn điềm đạm, ân cần như trước, nhưng Lâm Tinh Dao không hề bớt lo lắng đi chút nào. Cậu nhìn Hạ Văn đầy cảnh giác: “Sao chú lại đến đây?”

Hạ Văn nhìn cậu như đang nhìn một đứa trẻ không biết điều, nhẹ giọng dỗ dành: “Cháu còn không hiểu tình cảnh hiện giờ của mình à?”

“Chú tới cứu cháu mà.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.