🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi

42. SÓNG CUỒN CUỘNChuyện này hoàn toàn vượt qua giới hạn tưởng tượng của cậu về yêu đương.

 

Hứa Trạc làm bữa tối đơn giản, mang vào phòng. Lâm Tinh Dao được tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, co mình trên giường túm chăn ngủ say.

Cậu mặc quần áo của Hứa Trạc, nằm trên giường của Hứa Trạc, toàn thân ngập tràn mùi hương của Hứa Trạc. Hứa Trạc ngồi đầu giường sờ trán Lâm Tinh Dao, cúi người hôn cậu.

Lâm Tinh Dao bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy Hứa Trạc bèn quay lưng lại với hắn, bơ hắn.

Trời chập tối, ngoài cửa sổ ráng đỏ khắp bầu trời. Hứa Trạc chống một tay, “Đói không? Ăn gì đi nhé.”

Lâm Tinh Dao buồn bực đáp, “Không.”

Giận rồi. Hứa Trạc xáp lại gần ôm cậu qua lớp chăn, cúi đầu hôn thái dương cậu, “Xin lỗi mà.”

Sau khi tỉnh giấc toàn thân Lâm Tinh Dao rã rời, phía sau căng nhức. Cậu không thèm Hứa Trạc hôn mình, chúi đầu vào trong chăn.

Hứa Trạc bật cười, “Dao Dao…”

Đột nhiên Lâm Tinh Dao kéo chăn ra, trừng mắt với hắn, “Em đã nói đau rồi mà anh không nghe!”

Hứa Trạc nói, “Anh sai rồi.”

“Anh chẳng thèm quan tâm.” Mắt Lâm Tinh Dao đỏ hoe, ấm ức vô cùng, “Kệ đấy, em về đây.”

Cậu nhấc chăn lên xuống giường nhưng Hứa Trạc choàng eo ôm cậu lại, dịu dàng, “Ăn cơm trước.”

Bụng Lâm Tinh Dao réo lên vì đói, đành phải ăn cơm trước. Trình độ nấu ăn của Hứa Trạc đã tiến bộ vượt bậc, cũng rất hợp với khẩu vị của Lâm Tinh Dao.

Lâm Tinh Dao ngồi ở bàn học ăn đến là ngon lành, trước cửa sổ đặt vườn hoa trong rừng, ánh chiều tà lặng lẽ buông xuống, cún con và thỏ như đang ngồi ở vườn hoa nhỏ trong khu rừng diệu kì thời khắc hoàng hôn, ánh sáng ấm áp phớt đỏ len khắp rừng.

Không lâu sau Vương Uyển Thanh tan làm về nhà, biết điểm thi đại học của Hứa Trạc và tin vài trường đại học gọi điện tới, vui vẻ hiếm thấy, nói ngày mai đưa Hứa Trạc và Lâm Tinh Dao đi ăn tối ở ngoài.

Cuối cùng bà cũng buông được nỗi lo canh cánh suốt mấy năm qua của mình, nhưng ngay sau đó hai mẹ con đã bất đồng quan điểm trong việc lựa chọn chuyện ngành: Vương Uyển Thanh vẫn mong Hứa Trạc học y, nhưng Hứa Trạc kiên quyết từ chối.

Ba người ngồi trong phòng khách. Trên cổ Lâm Tinh Dao toàn là dấu vết mờ ám, bắt buộc phải thay một chiếc áo có cổ. Cậu không hiểu tại sao một người ngoài như mình lại ngồi ở đây, nhưng có vẻ như hai người còn lại đều cảm thấy sự tồn tại của cậu về lý mà nói là hết sức cần thiết.

“Hứa Trạc, con phải biết những kiến thức và tài nguyên y học hiện tại trong tay mình là thứ rất nhiều sinh viên y khác không thể theo kịp được.” Vương Uyển Thanh cố thuyết phục hắn, “Hơn nữa con rất hợp chuyên ngành này, thậm chí còn hợp hơn cả mẹ và bố con nữa.”

Hứa Trạc nói: “Con không muốn học y.”

Vương Uyển Thanh không khuyên nhủ nỗi, quay đầu nhìn Lâm Tinh Dao. Lâm Tinh Dao cực kì khó xử, Vương Uyển Thanh điềm đạm hỏi cậu: “Tinh Dao, cháu thấy cô nói đúng không?”

Lâm Tinh Dao nói: “Có ạ.”

Vương Uyển Thanh ý bảo Hứa Trạc là đấy, con xem, bạn con cũng nghĩ vậy đấy. Nhưng Lâm Tinh Dao lại nói: “Nhưng nếu Hứa Trạc không muốn… thì cứ chọn cái cậu ấy muốn đi ạ.”

Vương Uyển Thanh hít một hơi thật sâu: “… Hứa Trạc, thế con nói đi, con muốn chọn ngành nào?”

Hứa Trạc nói thật: “Con chưa nghĩ ra.”

Vẻ mặt của người phụ nữ quả thật giây tiếp theo là nổi đóa, Lâm Tinh Dao lập tức nói: “Vẫn còn thời gian suy nghĩ! Cô ạ, Hứa Trạc nhất định sẽ nghĩ ra.”

Thấy hôm nay là một ngày vui, Vương Uyển Thanh không nói gì nữa. Bà cũng thay đổi tính tình, ít nhất lúc đối diện với con trai mình bà cũng dần ép được mình phải chấp nhận rất nhiều chuyện mà trước giờ bà hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

Đèn bàn trong phòng ngủ rọi sáng, Lâm Tinh Dao nói với Hứa Trạc: “Anh nói chuyện với cô không khéo léo một chút được à? Ít nhất mấy năm nay cô đã lo nghĩ, chạy ngược xuôi vì anh, không giống bố anh…”

Hứa Trạc nói: “Biết rồi.”

Lâm Tinh Dao thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, Hứa Trạc đứng trước mặt cậu.

“Muộn lắm rồi, đợi mai hãy về.”

“Mới có tám giờ.”

Hứa Trạc ôm chầm Lâm Tinh Dao, gục đầu vào mái tóc cậu. Lâm Tinh Dao bị ôm đến mức lùi về sau áp sát tường, không cựa quậy nổi.

“Bỏ em ra…”

Hứa Trạc lại hôn cậu. Hơi ấm ban ngày còn sót lại vẫn chưa tản đi hết, Lâm Tinh Dao thấy Hứa Trạc lại chọc chọc người mình.

Cậu mặt đỏ tía tai, bị Hứa Trạc bế lên giường. Trong căn phòng ngủ lờ mờ, yên tĩnh, cậu bị tụt quần chân tr*n tr**, lúc bị nắc vào sắp khóc đến nơi.

“Cô vẫn đang ở nhà…” Lâm Tinh Dao khẽ th* d*c, đè giọng mình, “Anh điên rồi… hức —”

Hứa Trạc lút cán rồi bắt đầu đâm rút. Hắn đè Lâm Tinh Dao hôn môi, d**ng v*t c**ng c*ng thúc vào lỗ nhỏ. Buổi chiều Lâm Tinh Dao bị ch*ch rất lâu, giờ lỗ nhỏ vẫn còn mềm, nóng ẩm siết chặt dị vật.

Cửa phòng ngủ đóng kín, dường như ánh đèn đèn bàn lung lay. Giường rung lắc nhẹ liên hồi, Lâm Tinh Dao bị banh chân ra đè xuống giường, giữa đùi là d**ng v*t khổng lồ nắc vào rút ra hết lần này tới lần khác, đè ép khiến b* m*ng trắng trẻo biến dạng. Theo từng cú dập, tiếng nước vang lên, th* d*c và r*n r* không dứt.

Lâm Tinh Dao không dám to tiếng, bị ch*ch mạnh quá cũng chỉ dám hít thở, cậu ngộp đến mức mặt đỏ bừng, tay cào loạn lưng Hứa Trạc để lại rất nhiều vệt đỏ.

“Được rồi, được rồi.” Lâm Tinh Dao không chịu nổi nữa, xin tha, “Em không chịu được nữa, Hứa Trạc…”

Cậu bị thúc vào điểm G không biết bao nhiêu lần, lỗ nhỏ chặt khít bị nong rộng ra, d**ng v*t cứ ứa chất lỏng ra, bắn tung tóe lên bụng. Hứa Trạc dỗ cậu là xong ngay đây, nhưng càng lúc càng nhanh càng mạnh, xong gì mà xong.

Sau đó Lâm Tinh Dao được bế vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm xối đi mồ hôi và dịch nhầy toàn thân cậu, căn phòng bốc ngùn ngụt hơi nóng. Cậu chóng mặt đứng không nổi, Hứa Trạc ôm chặt cậu, hai người kề sát bên nhau, thứ c**ng c*ng ấy của Hứa Trạc tì vào bụng cậu.

Mông Lâm Tinh Dao đau gần chết, chống lại hắn muốn trốn sang chỗ khác, “Không làm nữa.”

Người cậu ướt sũng nước ấm, làn da trắng ửng hồng ấm áp, trên người toàn là dấu hôn mờ áp, môi đỏ thẫm vì bị hôn. Đôi mắt trong veo ấy bị buộc phải phủ đầy sương ẩm nhuốm sắc t*nh d*c, toát lên vẻ đẹp lạ thường khiến người ta muốn phá hỏng.

Hứa Trạc tắt nước, đỡ người cậu trong lòng mình hôn môi dịu dàng, d**ng v*t chen vào đùi cậu, “Kẹp chặt chân.”

Lâm Tinh Dao tủi phát khóc, “Không chặt được!”

Hứa Trạc cười. Hắn ưỡn eo đưa đẩy giữa gốc đùi Lâm Tinh Dao, thứ c**ng c*ng ma sát mạnh vào da đùi non mềm mại, Lâm Tinh Dao bị thúc đến mức áp sát lưng vào gạch tường, phải ôm lấy cổ Hứa Trạc mới miễn cưỡng đứng vững được. Đùi cậu bị cạ đau, chân đạp loạn xạ trên mu bàn chân Hứa Trạc rồi lại bị Hứa Trạc nắc đến kiễng chân.

Cuối cùng háng Lâm Tinh Dao dính đầy t*nh d*ch bị bắn vào, nước ấm xối xuống, róc rách rơi xuống sàn phòng tắm. Cậu đã xỉu hẳn, sau khi được lau sạch sẽ bế lên giường thì nằm nghiêng ngủ say không hề cảnh giác gì hết.

Hứa Trạc kiểm tra nửa th*n d*** của cậu, mặc quần áo vào cho cậu xong bèn chui vào chăn, ôm cậu ngủ.

Vài ngày sau khi có điểm, Hứa Trạc đã điền xong nguyện vọng. Nguyện vọng một của hắn là ngành Toán Đại học Thanh Hoa, Vương Uyển Thanh không thuyết phục được con trai mình, cuối cùng đành chịu, tùy hắn.

Hứa Trạc nói đưa Lâm Tinh Dao đi Vân Nam chơi, Lâm Tinh Dao rất muốn đi chơi, rung rinh. Cậu không cần lo lắng gì vì Hứa Trạc đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Trước kia hắn từng đi du lịch một mình gần nửa năm và từng đi Vân Nam, vậy nên rất quen thuộc.

Mấy hôm sau Hứa Trạc lái xe đi cao tốc xuống phía Nam, đêm đó dừng lại ở cổ trấn trong thành phố.

Vân Nam độ cao so với mực nước biển thấp, khí hậu ấm áp quanh năm, mùa hè cũng rất dễ chịu. Lâm Tinh Dao đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, ban đêm cổ trấn đèn đóm sáng từng hàng, phía xa xa được bao quanh bởi những dãy núi.

Đêm xuống hơi lạnh, Lâm Tinh Dao rúc trong lòng Hứa Trạc. Hứa Trạc đã ngủ, trong phòng tối om, Lâm Tinh Dao nhìn bầu trời sao lờ mờ ngoài cửa sổ rồi không nhìn nữa, ánh mắt dán vào mặt Hứa Trạc.

Lúc ngủ, Hứa Trạc giống một con búp bê gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, từng nơi trên khuôn mặt đều hoàn hảo, gương mặt hoàn hảo lạnh lùng vô cảm này, chỉ khi Hứa Trạc mở mắt mới có chút hơi người ấm áp.

Có những lúc Lâm Tinh Dao rất muốn hỏi Hứa Trạc rằng hắn thích cậu thật ư? Nếu là thật thì bắt đầu từ lúc nào?

Nghĩ lại trước kia, có quá nhiều kinh khủng, còn dở dang, Lâm Tinh Dao cũng không thể tìm kiếm chi tiết nhỏ từ đó. Nhưng cậu có thể xác định được rằng… hồi ấy cậu thích Hứa Trạc.

Có lẽ xoay vần quá lâu, đi quá vòng vèo, cảm giác rung động thuở đầu đã không còn thuần khiết nữa; cũng có thể cậu khó mà tin được rằng tình cảm ấy được đáp lại.

Chắc chắn là Lâm Tinh Dao không muốn tâm sự với Hứa Trạc về những suy nghĩ vụn vặt này. Dù gì Hứa Trạc không nói gì với cậu hết, cậu không xuống nước trước đâu.

Hôm sau hai người ngủ đến chín giờ hơn mới dậy, Hứa Trạc lái xe tìm được một quán mì trong thành phố, hai người chậm rãi ăn hết bát mì nóng hổi rồi lái xe dạo chơi thôn làng xung quanh.

Trong thôn vẫn còn giữ lại nguyên vẹn Trà Mã Cổ Đạo*, ánh mặt trời ban sáng len lỏi khắp con đường lát đá, hai bên là những căn nhà cổ. Hôm nay đúng lúc có một đoàn làm phim tới quay ở con đường cổ này, Lâm Tinh Dao ngồi ở ghế đá con dưới bóng cây gần đó đưa mắt nhìn đầy tò mò, tay cầm bát tào phớ sữa tươi Hứa Trạc mua cho cậu ăn.

*: Trà mã cổ đạo chính là tuyến đường có niên đại hàng ngàn năm phục vụ cho nhu cầu trao đổi những sản vật đặc trưng nhất giữa vùng Vân Nam và Tây Tạng của Trung Quốc là trà và ngựa.

Tào phớ vị sữa thơm ngon vô cùng, Lâm Tinh Dao ăn không cưỡng lại được, cậu nhìn mãi mới quay đầu lại nói với Hứa Trạc: “Hình như em nhìn thấy người nổi tiếng này quen quen… gì đấy.”

Cậu quay đầu lại thì thấy Hứa Trạc đang chụp ảnh mình, vội quay đi, ngại ngùng nói: “Đừng chụp em.”

Hứa Trạc nói: “Chụp nhiều lắm rồi.”

Hứa Trạc đưa máy ảnh cho Lâm Tinh Dao xem, Lâm Tinh Dao nhìn một đống ảnh chụp mình trong album ảnh mà sốc, góc nghiêng, bóng lưng, chụp cận chụp xa, còn có cả ảnh lúc đang ngủ nữa!

“Xóa đi!” Lâm Tinh Dao thẹn quá hóa giận, “Anh chụp lén em!”

Hứa Trạc cất máy ảnh, đứng dậy đi mất, Lâm Tinh Dao vội vàng đuổi theo hắn, nhưng vẫn không quên ăn hết tào phớ rồi vứt bát vào thùng rác.

“Đẹp thế sao lại xóa.”

“Em không quen —”

“Em sẽ quen.”

Buổi trưa Lâm Tinh Dao ăn cơm dứa và gà nướng. Hứa Trạc rất rành tìm chỗ ăn, Lâm Tinh Dao thực sự chưa từng ăn cơm dứa và gà nướng ngon như vậy, Hứa Trạc ngồi cạnh cậu cầm điện thoại quay video cậu, trong camera Lâm Tinh Dao y hệt một con hamster đang ăn.

Hắn nhìn mà bật cười, hỏi bâng quơ: “Ngon à?”

Lâm Tinh Dao gật đầu, thấy Hứa Trạc lại quay chụp mình, lườm hắn. Hứa Trạc cất điện thoại đi không chụp nữa.

Ăn trưa xong về khách sạn nghỉ. Lâm Tinh Dao nằm trên giường ôm chăn ngủ say sưa, nắng hè Vân Nam rực rỡ, Hứa Trạc ngồi bên cửa sổ lật xem từng ảnh một trong album ảnh.

Kế hoạch du lịch của Hứa Trạc rất linh hoạt, hắn xem ảnh xong cũng lên giường ôm Lâm Tinh Dao ngủ trưa, Lâm Tinh Dao ăn no nê ngủ không biết trời trăng mây đất gì, trên người có mùi hương như xen lẫn với nắng và gạo nướng, Hứa Trạc hít hà mùi hương ấm áp của cậu, ôm cậu vào lòng, áp tai Lâm Tinh Dao cắn một cái, “Dao Dao.”

Lâm Tinh Dao khẽ nhíu mày vì bị cắn, không tỉnh.

Hai người ngủ đến ba, bốn giờ chiều mới dậy, Lâm Tinh Dao vẫn còn ngái ngủ, lúc lên xe lại gà gật. Mãi cho đến khi gió cứ vút qua ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh như được nước gột rửa, hồ Nhĩ Hải xanh biếc ở một bên đường lớn tựa như viên ngọc khổng lồ sáng lấp lánh, nằm giữa những dãy đồi thoai thoải chạy dài và trấn nhỏ.

Lâm Tinh Dao nhoài người bên cửa sổ, gió thổi tung bay tóc cậu, “Nhìn kìa Hứa Trạc!”

Xe đi men theo phía đông, ngắm trọn cảnh núi biển và ánh nắng ban chiều, Hứa Trạc cầm vô lăng một tay, nhìn Lâm Tinh Dao thích thú giơ điện thoại chụp ảnh, không ngồi yên được y hệt trẻ con, vô thức nhếch khóe môi cười.

Hắn đã từng tới đây một mình. Khi ấy trời đông giá rét, khi màn đêm buông xuống, bầu trời và mặt nước chìm vào giấc ngủ say.

Chỉ có riêng mình hắn ngồi bên hồ Nhĩ Hải, còn tỉnh táo hơn cả bầu trời lẫn mặt nước.

Từ nội thành đi tới Shangri-La, suốt chặng đường thảo nguyên mênh mông, nhiệt độ thấp dần, từ xa có thể nhìn thấy đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa. Lâm Tinh Dao say xe nhẹ, hầu hết thời gian đi đường đều ngủ, lúc xuống xe khoác áo dày sụ, ngáp còn phả hơi trắng.

Cậu đã buông lỏng cảnh giác, xuất hiện phản ứng nhẹ với nơi cao hơn mực nước biển so với trước, lúc vào khách sạn đi thang máy lên tầng mơ màng tựa vào cánh tay Hứa Trạc, chẳng buồn cầm đồ nữa, vứt hết cho Hứa Trạc.

Hứa Trạc chiều cậu, xách túi cho cậu, dắt cậu về phòng, sau khi vào phòng bật máy sưởi, còn c** q**n áo cho cậu. Đợi đến khi bị c** s*ch chỉ còn lại chiếc áo mỏng dính, mông lành lạnh, Lâm Tinh Dao mới nhận ra.

“Em muốn ngủ… không… hức…”

“Đừng mà…”

Sau một hồi giãy giụa, r*n r*, Lâm Tinh Dao bị bế lên áp sát cửa sổ, mông nuốt d**ng v*t đang đâm rút mạnh mẽ. Cậu buộc phải ôm chặt lấy cổ Hứa Trạc để không bị rơi xuống, đùi gác lên cánh tay Hứa Trạc, toàn thân hệt như bị gập lại bế lên.

Từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy thảo nguyên trải dài bất tận xa xa, trấn nhỏ tối om, thỉnh thoảng ánh đèn lập lòe. Lâm Tinh Dao bị đè ở cửa kính ch*ch, d**ng v*t thô to nắc vào bên trong cậu, lúc g*** h*p phát ra tiếng nước lép nhép khi thứ c**ng c*ng liên tục va chạm với thịt mềm. Lâm Tinh Dao khôn nén được bật tiếng thút thít, rất nhanh sau đó đã kiệt sức.

“Hứa Trạc… Hứa…”

Dường như cửa kính rung vì tác động mạnh mẽ, xương sống Lâm Tinh Dao cạ đau trên cửa sổ, cậu bị ch*ch quá mạnh bạo, r*n r* đứt quãng, nước mắt ứa ra từ khóe mắt, “Nhẹ thôi…!”

Hứa Trạc cúi đầu hôn cậu, hơi thở nóng rực như sắp khiến cậu tan chảy. Góc nghiêng của hắn ẩn dưới màn đêm, mồ hôi chảy từ cổ xuống, làn da phập phồng ướt nhẹp.

“Dao Dao.” Giọng Hứa Trạc khàn khàn, “Em thơm quá.”

d**ng v*t thô lỗ thúc vào nơi sâu nhất bên trong, Lâm Tinh Dao bị dập đến run lẩy bẩy, thút thít không ra hơi. Sau vài cú nắc mạnh cậu gần như bị tung lên, lỗ nhỏ yếu ớt nong rộng ra, Lâm Tinh Dao kêu khóc: “Không, hức — đừng!”

Dịch trắng bắn tung tóe xuống dưới đất, tiếng da thịt va chạm bành bạch rất nhanh, Lâm Tinh Dao cào rách lưng Hứa Trạc, bị ch1ch đến mức bụng co giật liên hồi, xuất t1nh lên hết bụng Hứa Trạc.

L@m tình thật sự đòi mạng cậu mà. Lâm Tinh Dao nào ngờ yêu đương với Hứa Trạc còn phải lên giường với nhau vậy đâu, chuyện này hoàn toàn vượt qua giới hạn tưởng tượng của cậu về yêu đương.

Cậu bị đ è xuống giường, vùng vẫy khóc lóc, Hứa Trạc dịu dàng dỗ dành bên tai cậu, tuy rằng đối với cậu thì chẳng khác gì ác ma đang thì thầm. Hứa Trạc tiến vào rất sâu, ôm cậu như muốn đè nát cậu, đầu Lâm Tinh Dao quay mòng mòng, bị kéo vào sóng ‘yêu’ cuồn cuộn.

Sóng dâng cuồn cuộn, dập dềnh lắc lư, xé nát cậu nuốt chửng.

Cậu chỉ là một ngôi sao cô đơn, nhưng kể từ khi đáp đất đã không còn quay trở lại bầu trời nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.